“Vương gia, xảy ra chuyện rồi!”
Lãnh Kỳ Túc mi tâm khẽ nhíu lại, “Có chuyện gì?”
Nô tỳ đó mở miệng như muốn nói rồi lại thôi, sau một lúc lâu mới trả lời, “Vương gia cứ đến tiền viện nhìn liền hiểu ngay ạ!”
Lãnh Kỳ Túc sắc mặt có phần ngưng trọng, hắn lập tức bước ra khỏi phòng, ngay cả một tiếng chào cũng không thèm nói với nàng. Mặc Sương khóe môi giật giật, chẳng phải chỉ là có mấy con cá vàng trong ao chết thôi sao, có cần phải nói như thể nghiêm trọng cùng thần bí lắm như vậy không?
Đúng, là nàng làm đó. Để thâm nhập vào Vương phủ, nàng đã nghiên cứu rất kĩ càng, đương nhiên nàng cũng biết thói quen đặt một cặp cá vàng trong đêm động phòng của Lãnh Kỳ Túc. Và để tạo nên một “sự cố” nho nhỏ, phòng hờ tên nam nhân này thật sự “muốn” nàng, hôm nay lúc đi ngang qua hồ cá, nàng đã dùng công phu chớp nhoáng của mình thả vào đó một viên Man Đà La (1). Xem ra bây giờ thuốc đã phát huy tác dụng rồi.
Đang âm thầm đắc ý thì bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân rất nhỏ và nhẹ. Mặc Sương ngẩng đầu liền bắt gặp ngay tỳ nữ khi nãy tiến vào phòng. Người đó nhẹ nhàng đặt chậu cá lên bàn, lúc quay đầu, phát hiện Mặc Sương cũng đang nhìn mình, nàng ta liền cong lưng hành lễ kèm theo một nụ cười mỉm, “Nô tỳ Linh Lung tham kiến Vương phi, xin chúc Vương gia cùng Vương phi, trăm năm hòa hợp, bạch đầu giai lão”
Nàng ta sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ke-quan-co-vuong-phi/3300313/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.