Editor: Trà Xanh
Lưu Tri Nguyên vừa nhấc chân đi ra, Bùi Duyên kéo Thẩm Oanh đến trước mặt, viết vào lòng bàn tay nàng: Đây là người nào?
Thẩm Oanh trả lời: “Trước đây Dịch cô cô làm việc ở Chung gia, vị lão tiên sinh này là lão sư của ngự y Chung Thiên Vấn của Thái Y Viện lúc trước. Người này rất nổi tiếng ở Thục Trung, nhưng phương pháp trị liệu có chút khác người, cho nên kẻ khen người chê. Hầu tật của Hầu gia ngay cả ngự y đều bó tay không có biện pháp, chi bằng để ông ta thử xem.”
Bùi Duyên trầm ngâm, tiếp tục viết: Không phải ta không tin nàng, nhưng cần xác minh lai lịch người này. Ta có liên quan đến an nguy Tây Bắc, không thể thiếu cảnh giác.
Thẩm Oanh biết, làm một chủ tướng quốc gia, hơn nữa sắp ra chiến trường, lúc này không thể mắc sai lầm, cẩn thận một chút cũng đúng. Chuyện này không liên quan đến niềm tin, mà là trách nhiệm hắn gánh trên vai, không thể đem thân thể coi như trò đùa.
“Hầu gia cứ việc tra, ta hiểu mà.”
Bùi Duyên ôm Thẩm Oanh ngồi trên đùi, trêu đùa cằm nàng, viết đến: Kêu ta cái gì?
Thẩm Oanh quay đầu đi, ánh mắt ảm đạm: “Hầu gia.” Nàng biết hắn muốn nghe cái gì, nhưng đó chỉ là kế sách tạm thời, thân phận hai người không thích hợp.
Bùi Duyên nhéo cằm nàng hơi mạnh. Thẩm Oanh đau la lên “a”, Bùi Duyên cố gắng mở miệng nhưng không được, chỉ có thể viết lung tung ở lòng bàn tay nàng: Không phải cái này.
Hắn viết thật mau, chữ viết lộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-hoang-gia/1813123/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.