Editor: Trà Xanh 
Thẩm Oanh không ngờ sẽ gặp Hoắc Văn Tiến ở biệt viện Từ gia. Nàng kinh sợ, lui vài bước, gót chân dẫm mép hồ mất đi trọng tâm. 
“Tiểu nương tử lo lắng à?” Hoắc Văn Tiến hỏi một tiếng, đè bả vai Thẩm Oanh, kéo nàng lại. 
Thẩm Oanh lập tức né tay hắn: “Tại sao ngươi ở đây? Nha hoàn của ta đâu?” 
Hoắc Văn Tiến cười hắc hắc hai tiếng: “Thủ hạ của ta đang trông chừng. Nàng ngồi một mình bên hồ làm gì vậy? Ta canh nàng nãy giờ.” 
Hắn biết hôm nay Tạ gia mở tiệc ở biệt viện nhưng không mời hắn, trong lòng vô cùng giận dữ tự mò đến. Thừa dịp lẻn vào, hắn không lộ mặt ở yến hội mà tự lượn lờ khắp nơi, vô tình gặp được Thẩm Oanh. Cô nương này ngồi ở bờ hồ soi người hết nửa ngày với bộ dáng đắm đuối. 
Hoắc Văn Tiến tự cảm thấy mình là người khá tự luyến, ai biết đâu có người còn hơn hắn vài bậc. 
“Sao nàng lại ở chỗ này?” Hoắc Văn Tiến hỏi ngược lại. Yến hội của Tạ gia toàn mời phu nhân từ gia đình quan to hiển quý, một người thiếp thất xuất hiện ở đây không hợp tí nào. Hơn nữa cô nương này không giống mấy tháng trước luôn vâng dạ, giờ dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Trở thành thiếp thất của Bùi Duyên nên lá gan to hơn phải không? 
Từ dạo bị Bùi Duyên dạy dỗ ở Từ Ân tự, Hoắc Văn Tiến luôn ghi hận trong lòng. Lúc hắn tiến cung thưa với Thái hậu rằng hắn muốn cô nương này, Thái hậu đã đồng ý nhưng cuối cùng cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-hoang-gia/1813096/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.