Editor: Trà Xanh 
Biệt viện của Tạ gia nằm giữa sườn núi, đấu củng (*) ngói đen vô cùng nổi bật. Biệt viện vùng này thuộc các nhà công khanh mấy đời nối tiếp nhau từ thời tổ tiên truyền xuống, đã trải qua tu sửa hiện lên diện mạo mới mẻ. Cũng có căn lâu ngày không ai lui tới hoặc chẳng tu sửa gì nên từ từ hoang vu. 
Thẩm Oanh nhìn từ sơn đạo lên hướng phía trên, gần đỉnh núi là biệt viện đã từng là của An Quốc Công phủ, nàng thường tới nơi này ngâm suối nước nóng vui đùa khi còn bé. Khi đó, từ đỉnh núi nhìn xuống, những ngọn đèn dầu thắp sáng sườn núi như một con rồng thân dài uốn lượn. Vào mùa hè sẽ có mấy hộ công khanh hùn nhau đốt pháo hoa. Có một lần, pháo hoa rực rỡ tựa như Tết hoa đăng trong kinh. Sau khi bùng phát cửu vương tranh ngôi, biệt viện Hương Sơn hoang phế gần một nửa, chẳng còn ai buồn đốt pháo hoa. Những đình viện cao thấp đan xen đã từng chứng kiến các biến chuyển thăng trầm của triều thần. 
Sau khi phụ thân qua đời, mẹ kế giảm bớt nhiều sản nghiệp để tiết kiệm chi tiêu trong nhà, trong đó có cả biệt viện này. Nàng không rõ biệt viện này đã được bán rồi, hay vẫn không ai chăm sóc. Dù sao nàng cũng không còn quan hệ gì nữa. 
Xe ngựa càng đến gần biệt viện của Tạ gia thì đường càng hẹp. Bởi sơn đạo chỉ đủ rộng cho một xe đi qua, nơi này cũng chẳng phân biệt sang hèn hay tôn ti trật tự, chỉ theo thứ tự mà đi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-hoang-gia/1813094/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.