Chương trước
Chương sau
Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc
_____________
"Hoa Hoa!" Lục Trì Mạn từ ngoài chạy vào, bởi vì chạy quá nhanh mà dẫm vào vạt áo một bước ngã nhào vào người Hoa Lạc Vũ.
"Ừ?" Hoa Lạc Vũ đỡ hắn loạng choạng lấy lại cân bằng, trong đầu nổi lên nghi vấn, có chuyện gì khiến hắn vội vã như vậy?
Lục Trì Mạn đứng thẳng người lên, vuốt ngực mấy cái bảo: "Hôm vừa phụ hoàng được tặng một con vật kì lạ, ta mới vừa tò mò đi xem thử, ai ngờ nó lại là một con nhện lớn, hù chết ta rồi!"
Hoa Lạc Vũ: "…"
Hoa Lạc Vũ rất là không hiểu: "Vì sao có rất nhiều con vật cũng giống như con nhện, thậm chí còn đáng sợ hơn con nhện mà ngươi lại chỉ sợ mỗi nó?"
"Ta chính là nhìn thấy nó liền sợ, không có lí do!" Lục tiểu thụ tỏ vẻ hắn là sao biết được, đưa ra một ví dụ khác tương tự: "Giống như thế gian này có rất nhiều người tốt đẹp mà ta lại chỉ thích ngươi vậy đó!"
"Ồ!" Đây là loại so sánh kiểu gì vậy? Đệ nhất giang hồ chính phái bất chợt nghi ngờ nhân sinh.
"Hoa Hoa! Ta hỏi ngươi cái này!" Lục Trì Mạn tìm giấy bút viết xuống hai câu thơ mà Lý Dư mới vừa đọc qua đem tới cho y nhìn, hỏi: "Ngươi đọc hai câu thơ này có suy nghĩ gì không?"
"Nắng chiều ngả về tây, người ra đi trở về.
Hoàng hôn vừa tắt nắng, bóng ai còn vấn vương?"
Hoa Lạc Vũ cẩn thận nhìn kĩ nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của hắn không chắc chắn lắm đọc lại một lần, sau đó ngước đầu hỏi: "Là như vậy đúng không?"
"Đúng thế, đúng thế!" Lục Trì Mạn cười tít mắt gật đầu lia lịa, thầm nghĩ không ngờ y có thể đọc được chữ của mình, lần nữa hỏi: "Thế nào, ngươi có suy nghĩ gì không?"
Hoa Lạc Vũ nhíu mày lắc đầu: "Chưa từng nghe qua loại thơ kì lạ như vậy, đây là ai viết? Mà tiểu nương tử hỏi ta như vậy là sao?"
"…ta cũng không biết!" Hắn nếu biết được là ai tài năng như thế thì đã không cần hỏi y làm gì: "Ta là nghe được từ miệng người khác."
"Mà thôi, cũng không quan trọng!" Lục Trì Mạn không muốn dây dưa vấn đề thơ ca nữa, nói sang chuyện khác: "Hoa Hoa nè, Lục gia ở nơi nào? Ta muốn đến đó!"
"Lục gia sao? Lục gia ở Vân Lăng, cách Thanh Hoa Phong cỡ hai ngày đường thôi!" Hoa Lạc Vũ cũng rất thức thời không nói thêm chuyện cũ, chuyên tâm gọt táo, cắt nhỏ đưa đến tận miệng uy hắn ăn, chỉ thiếu ăn hộ nữa thôi.
"Vậy à!" Lục Trì Mạn ăn táo, trong đầu suy tính nhiệm vụ sắp tới là Vân Liên, mà đi Vân Liên thì phải qua Vân Lăng, nếu vậy thì: "Vậy được rồi, hai hôm nữa chúng ta sẽ đi Vân Lăng!"
Hoa Lạc Vũ không hỏi gì thêm, một chút ý kiến cũng không có, bộ dáng thê nô không sai gật đầu: "Ta sẽ cho người chuẩn bị!"
"Hửm? Tiểu nương tử sao lại nhìn ta như thế, mặt ta dính cái gì sao? Hay ta nói đều gì không đúng?"
"Không phải!" Lục Trì Mạn lắc đầu, chớp mắt một cái dường như cân nhắc lời nói hỏi: "Hoa Hoa! Ngươi không hỏi ta đi Lục gia làm gì sao?"
"A?" Khuôn mặt anh tuấn phủ một tầng ngơ ngác, nhiều hơn là khó hiểu, đại mỹ nam lâm vào suy tư, tiểu nương tử hỏi như thế là thật sự muốn mình hỏi hay là không muốn mình hỏi? Bây giờ nên đáp thế nào để đặc biệt thể hiện được tình cảm nha!
Hoa Lạc Vũ cong môi, viền mắt cong cong, cưng chiều vô hạn bảo rằng: "Tiểu nương tử! Chỉ cần là nơi ngươi muốn đi ta đều sẽ đi, mặc kệ là ngươi muốn làm gì, ta đều không thắc mắc. Thế nên, sau này không cần hỏi ta những câu vô nghĩa kiểu như vậy!"
"Ồ!" Ta thật sự chỉ là muốn tìm chủ đề để nói, cơ mà y lại không muốn nghe, ta cũng không thể cứ thế tự nói tự nghe đi?
Nghĩ thì nghĩ thế chứ Lục tiểu thụ vẫn là bị cảm
động đến, nhào sang hôn *chụt* một cái lên mặt y, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười vui vẻ nói: "Ta biết rồi, lần sau sẽ không!"
[…] Diệu Diệu lẳng lặng chứng kiến tiểu kí chủ nghĩ một đằng làm một nẻo, vẻ mặt của nó lúc này có thể miêu tả bằng ba gạch ngang.
Quả nhiên, yêu đương gì đó đều khiến con người ta thay đổi!
Và nó, tùy thời đều bị nhét đầy một miệng cơm chó!
"Hì!" Người nào đó lại càng vui vẻ hơn, ăn một miếng phải trả một miếng, được thơm một cái cũng phải thơm lại một cái mới chịu: "Yêu ngươi nhất!"
_Rầm...
Lục Trì Mạn với Hoa Lạc Vũ cùng quay đầu về nơi đột nhiên phát ra tiếng động.
Một bóng đen từ ngoài cửa sổ rớt cái bịch vào phòng, hắc y thiếu niên vội vã đứng lên, hai tay che mắt kêu lên: "Chủ tử, phu nhân, thuộc hạ không nhìn thấy gì hết! Thuộc hạ làm phiền hai người rồi, thuộc hạ đi ngay đây ạ!"
Lâm Khiêm biện minh cho chính mình xong cấp tốc quay đầu leo lên cửa sổ.
"Lâm Khiêm!"
Hắc y thiếu niên vì một tiếng gọi này mà dừng lại động tác chuồn lẹ của bản thân, vẻ mặt nhiều nỗi niềm khó nói lần nữa khẳng định: "Phu nhân, thuộc hạ thật sự không nhìn thấy gì!"
Lục Trì Mạn lườm thiếu niên một cái, vẻ mặt ba gạch ngang bảo: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi có việc gì cần báo cáo chứ có bảo ngươi nhìn thấy cái gì mà ngươi thanh minh?"
"A...ha ha!" Lâm Khiêm cười giả lả, gãi đầu ngập ngừng: "Thật ra thì cũng không có việc gì lớn đâu phu nhân! Là thừa tướng đại nhân muốn gặp phu nhân nói chuyện một chút thôi ạ!"
"Thừa tướng?" Thừa tướng đại nhân gặp ta làm cái gì nha, mọi chuyện đều xong rồi cơ mà? Lục Trì Mạn suy nghĩ một chút hỏi: "Ông ấy đang ở đâu?"
Lâm Khiêm đáp: "Thừa tướng đang ở cùng Cung thiếu với Hạ tiểu thư ạ!"
"Ừ! Ta biết rồi!"
...
"Tiểu bảo bối đến rồi, thế nào, đêm qua vui vẻ sao?"
Lục Trì Mạn vừa đẩy cửa bước vào phòng, còn chưa kịp nhìn xem trong phòng có ai thì đã nghe được thanh âm đặc biệt hào hứng của lão cha tiện nghi.
Hắn rất là thắc mắc: "Phụ hoàng! Sao người lại ở đây?"
Mộc Thiên Quân đầy vẻ không ưng ý, nhăn mặt: "Ta ở đây thì thế nào? Con nhìn thấy ta lại không cảm thấy đặc biệt vui mừng sao? Còn hỏi những câu như vậy là thế nào?"
"…" Thế vừa gặp mặt liền hỏi một câu mờ ám như thế thích hợp lắm sao? Lục Trì Mạn bĩu môi: "Con chỉ thắc mắc tí thôi, người căng thẳng như thế làm gì?"
Mộc Thiên Quân trợn mắt: "Con bây giờ càng giỏi, còn có thể cãi lại trẫm rồi!"
"Con..." Hắn cãi hồi nào chứ? Cậy mình lớn tuổi liền có thể thích nói thế nào thì nói như vậy à? Mà thôi, bé hơn thì phải nhịn! Lục Trì Mạn chịu thua: "Con không thèm nói với người!"
Hoàng đế bệ hạ còn chưa ưng ý, than thở: "Haizzz...giờ đến cả trẫm cũng không thèm nói chuyện với nữa rồi, con lớn gả đi như bát nước hất ra ngoài luôn rồi..."
Lục Trì Mạn: "…" Ta quá mệt mỏi!
Lục Trì Mạn nắm tay Hoa Lạc Vũ ăn ý cùng bỏ qua lão cha tiện nghi, đi tới ghế ngồi.
"Tiểu điện hạ, Hoa phong chủ!" Hạ Đình đứng lên chắp tay đưa lễ, Cung Nguyên Quân với Hạ Linh Nhi cũng theo đó mà đứng lên hành lễ theo. Viền mắt cô nương vẫn còn đỏ một mảnh, rõ ràng là vừa khóc xong.
Xem trên tình hình này hẳn là đã nói rõ mọi chuyện rồi nhỉ?
Lục Trì Mạn cười cười: "Thừa tướng đại nhân không cần đa lễ, đúng ra ta bây giờ còn phải gọi ngài một tiếng nhạc phụ nữa kìa!"
Hạ Đình lắc đầu, nghiêm túc: "Tiểu điện hạ, tính ra thì điện hạ giúp thần thật sự quá nhiều, mọi lời cảm tạ đều không đủ!"
"Được rồi! Không cần nghiêm nghị như vậy đâu đại nhân!" Hắn thật sự là không chịu được người ta cứ luôn luôn cảm ơn như vậy mà!
Hạ Linh Nhi nghe hắn nói thế liền lắc đầu, nói: "Tiểu điện hạ sao có thể nói như thế, nếu không có điện hạ, ta cùng cha ta sợ là không có ngày gặp lại. Nhớ hôm đó khi chuẩn bị tới kinh thành, ta còn luôn cảm thấy bất an không yên, sau đó vừa đến liền nghe tin cha tự tử, ta thật sự không nghĩ tới hóa ra là điện hạ đã tính trước được một bước, cứu ông ấy. Ơn cứu mạng này của điện hạ không thể nói cho qua là cho qua được!"
"Ta cũng không phải cứu không như vậy đâu!" Tất nhiên là phải có lí do mới cứu chứ, trẫm trước nay không có làm việc vô nghĩa, càng không chịu thua lỗ bao giờ nhé! Lục Trì Mạn giải thích: "Thừa tướng đại nhân là một đại công thần của Nam Tấn ta, trước nay đều là một người công chính liêm minh, ta cứu thừa tướng một mạng này cốt là vì phụ hoàng sau này có một người thật tâm ở bên cạnh giúp đỡ chuyện triều chính, cũng là để dân chúng an nhiên an ổn. Nếu không để một đám tham quan suốt ngày suy nghĩ hãm hại người khác kia tới đè đầu cưỡi cổ phụ hoàng, ta không yên tâm!"
"Thế nên, phụ hoàng ta sau này đều nhờ thừa tướng giúp đỡ nhé!"
Hôm đó khi chuẩn bị về kinh, lòng hắn đột nhiên bất an, thầm nghĩ đến thừa tướng là một trọng thần của triều đình bị nghi ngờ mưu phản, cho dù không tìm được chứng cứ thì chức quan của ông cũng không giữ được, nếu ông ấy không chết mà ra khỏi nhà lao vậy thì đám tham quan kia phần nhiều sẽ không để yên như vậy, thuê sát thủ giết một người quyền cao chức trọng của triều đình thì khó chứ giết một quan nhân lại quá bình thường.
Sau đó hắn nghĩ ra một kế để thừa tướng giả chết, sau này ở bên cạnh lão cha âm thầm giúp đỡ, như thế vẹn cả đôi đường rồi, Hoa Lạc Vũ lúc ấy nghe xong ý đồ của hắn còn nói hắn thật giảo hoạt, nói xong y cũng vẫn đi làm đấy thôi.
Có nam chính vạn năng ở bên cạnh cực kì tiện lợi, các ngươi nếu không tin cũng thử một chút xem!
Hạ Đình nghe hắn giải thích xong, hai mắt tỏa sáng như bừng tỉnh khỏi cơn mê, trịnh trọng khẳng định chắc nịch: "Tiểu điện hạ yên tâm, thần nhất định sẽ không cô phụ sự mong mỏi của điện hạ!"
"Thôi được rồi, không nói chuyện đó nữa!" Lục Trì Mạn sợ lão nhân gia này còn nói thêm vội nói sang chuyện khác: "Đại nhân gọi ta tới đây là muốn nói chuyện gì vậy?"
"A!" Hạ Đình đứng lên, đem tới một xấp giấy tờ, sổ sách ghi chép cùng một vài thứ gì đó như được niêm phong, tất cả để lên bàn, nói với hắn: "Điện hạ, những năm qua thần điều tra về vụ án của Lục gia thu thập cũng được kha khá, không nhiều lắm nhưng chắc là sẽ giúp đỡ được một chút cho điện hạ trong việc tìm hung thủ. Chỗ này đều là thần tổng kết lại được, điện hạ mang về xem thử, hẳn là có chỗ cần dùng."
Lục Trì Mạn kinh ngạc: "Khoan đã thừa tướng đại nhân, làm sao ông biết được ta muốn đi tìm hung thủ sát hại Lục gia?"
Hắn quay sang Hoa Lạc Vũ im ắng hỏi, y lắc đầu tỏ vẻ y không biết.
Chẳng lẽ là đôi tình nhân kia, nhưng hai người đó đều không có lí do gặp được thừa tướng, làm sao sẽ nói được?
"Ơ? Là thằng nhóc này nói với thần!" Hạ Đình chỉ vào Cung Nguyên Quân.
Cung Nguyên Quân lại ngơ ngác phủ nhận: "Không phải, con nói khi nào? Cha, có phải người nhầm rồi không?"
Hạ Đình chắc chắn: "Ta sao có thể nhầm, đêm qua không phải con vào phòng ta nói với ta chuyện này sao?"
Cung Nguyên Quân lắc đầu: "Không phải, tối qua con ở cùng Linh Nhi suốt mà!"
Hạ Linh Nhi cũng nói: "Đúng thế cha, tối qua Nguyên Quân ở cùng con không hề đi đâu mà, con có thể làm chứng!"
Mộc Thiên Quân ngồi một bên hóng hớt, nghe được tiểu bảo bối vì mình tìm người giúp đỡ chuyện triều chính liền cảm động không thôi, lúc này cũng nghi hoặc không kém: "Kì lạ nha, vậy thì là ai nói chuyện đó với Hạ ái khanh?"
"…" Căn phòng lâm vào trầm mặc, mỗi người đều ở trong lòng suy nghĩ xem là ai có khả năng làm chuyện này nhất.
Mặc dù không phải là chuyện xấu, nhưng loại chuyện đột ngột thế này rất khiến người ta không an tâm.
***
*Vẻ mặt ba gạch ngang* (-_-)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.