Chương trước
Chương sau
Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc
_____________
Lục Trì Mạn ngẩng đầu, đem môi mình tách khỏi môi Hoa Lạc Vũ, còn kéo dài một sợi chỉ bạc khả nghi, nhìn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của y híp mắt cười hỏi: "Thế nào? Kích thích không?"
Hoa Lạc Vũ khẽ đảo con ngươi, gật đầu.
"Có muốn càng thêm kích thích không?"
Đôi con ngươi lại đảo qua hai vòng, gật đầu.
"Nhắm mắt lại đi!"
Người nào đó phi thường nghe lời nhắm hai mắt lại, y rất tò mò không biết hắn định làm gì.
Lục tiểu thụ ôm lấy hai má y nhào nặn hai cái, như khen trẻ con cười khúc khích: "Ngoan ghê!"
Tiếp đó, Hoa Lạc Vũ không hiểu thấu bị trói lại thành hình chữ đại trên giường, tay chân dang rộng, y phục biến mất.
Hoa Lạc Vũ: "…"
Y vẻ mặt mơ hồ hỏi: "Tiểu nương tử định làm gì?"
"Ngươi sẽ biết ngay thôi!" Lục Trì Mạn nháy mắt nghịch ngợm, ra vẻ thần bí, ghé vào tai y nhỏ giọng: "Hoa Hoa! Nằm im nhé, gia tới sủng ái ngươi..."
Hoa Lạc Vũ biểu cảm chỉ có thể nói là cạn lời, càng thêm nghi hoặc: "Tiểu nương tử nói một câu là được, vì sao phải trói?"
Trong khi thao tác trói này của hắn y giật nhẹ một cái liền đứt rồi, này không phải là mất công sao?
"Ngốc a!" Lục tiểu thụ trợn mắt đưa tay kéo hai bên má y, đả thông tư tưởng: "Trói như thế mới tình thú a."
Các ngươi đừng tưởng ta không biết gì, một trăm linh tám tư thế ta đều biết, SM ta cũng biết, thứ tự động tác trên dưới ta cũng biết, quá trình từ A đến Z ta cũng biết.
Chỉ có một điều, đó là chưa từng thực hành qua thôi.
Xin thứ lỗi cho kẻ cô đơn mấy trăm năm là ta, được không?
"Hì!" Đệ nhất giang hồ chính phái được đả thông tư tưởng xong bật ra một tiếng cười, bất đắc dĩ không nói thành lời, càng là không thể làm trái ý tiểu nương tử, cong môi cười cười, nghiêm túc như chuẩn bị ra chiến trường: "Được rồi! Tiểu nương tử đến đi, tấm thân này của phu quân tùy ý ngươi chơi."
Nói trong liền nhắm mắt, nằm im như cá mắc cạn, một bộ dạng buông xuôi tất cả, tùy người xử trí.
"Được!" Hôm nay, sân khấu này là của ta, ta thích làm gì thì làm rồi.
Lục Trì Mạn đem áo choàng treo đầy xa sỉ phẩm ném qua một góc, mất đi độ nặng ấn tượng trên vai, cả cơ thể thoải mái vô cùng, hắn cảm thán, chính mình thật là không dễ dàng a.
_
Một chiếc giường lớn, bốn phía rèm đỏ khẽ tung bay đem hình ảnh diễn ra phía trong trở nên hư ảo kiều diễm, xuân phong vô hạn.
Nam tử trần truồng nằm ngửa trên nệm, tứ chi bị buộc thành bốn góc, khuôn mặt anh tuấn ngất trời hơi nhăn lại một chút, hai mắt nhắm nghiền nhưng hàng mi lại hơi run rẩy, có thể thấy tâm tình tuyệt không an.
Thiếu niên mặc một lớp y phục màu đỏ chống hai tay bên cổ y, chậm chạp cúi đầu hôn xuống, trước tiên là nhè nhẹ thăm dò xong mới hé miệng để lộ lưỡi mềm duỗi sang thử cạy mở cánh môi kia, thành công công thành đoạt đất trong sự hỗ trợ của người bên dưới.
Lục tiểu thụ vừa hồi tưởng lại miêu tả một nụ hôn nào đó từng đọc được trong tiểu thuyết vừa mang ra thực hành.
Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau quấn ra vũ điệu độc nhất, từng điệu từng điệu chẳng chập chùng, đem bản thân xuất ra mười phần tài năng cùng sức lực, đem chủ nhân của nó mê đắm chìm vào vũ điệu tuyệt đỉnh, đem âm thanh giao hòa phát ra tự nhiên không một chút trở ngại lắng đọng trong không gian, vừa khiến người nghe đỏ mặt vừa đốt cháy không khí, đem tâm tình hai người lên xuống không có nhịp điệu.
Bất ngờ cùng kích thích.
Ta muốn cùng người hoan hỉ sa vào tình ái, mặc kệ năm tháng điên cuồng đem chúng ta già đi, mặc kệ thế gian mài mòn sự kiên nhẫn, mặc kệ kiếp người đầy tính toán chông gai, mặc kệ vòng quay số phận sẽ lại tách rời chúng ta.
Nhưng ta, nguyện đem tình ái một đời khắc tên người trên đỉnh tâm can, cho dù mọi thứ có đổi thay thì trái tim này sẽ không đổi dời.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi hai cánh tay chống đỡ cơ thể của Lục Trì Mạn có hơi run rẩy, tê dại.
Lâu đến nỗi Hoa Lạc Vũ nhầm tưởng chính mình đã quay trở về thế giới kia, thời điểm y lần đầu tiên bị hắn cưỡng hôn.
Lâu đến nỗi hai cánh môi đều có hơi mất cảm giác.
Thế nên, nụ hôn vừa dứt, Hoa Lạc Vũ giả chết thì không có biểu hiện gì lớn mà Lục Trì Mạn lại ôm ngực thở lấy thở để, thở như kiểu vừa chạy một nghìn năm trăm mét điền kinh không bằng.
Tiểu thụ nào đó vừa vuốt ngực ổn định hô hấp vừa âm thầm quyết định một chuyện đại sự cả đời, đó là lần sau loại chuyện ở trên này mất sức như vậy cứ để cho Hoa Lạc Vũ đến làm đi, hắn nằm im là được rồi, thoải mái vạn tuế!
Nghĩ là nghĩ thế thôi, chính mình đã nói hôm nay sủng ái y vậy nhất định phải làm đến cùng a.
Hoa Lạc Vũ cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên trán, rồi đến mặt, đến mắt, đến cằm, đến tai, đến môi, một đường dọc xuống yết hầu, xương quai xanh.
Y thật sự rất bất đắc dĩ, đây nào phải hôn? Là hôn với cắn, còn là hôn loạn cắn loạn không có tiết tấu gì cả, chỉ có mình vẫn cứ là nổi lên được phản ứng thôi.
"Au!" Hoa Lạc Vũ giật mình co người lại, y mở to mắt ngạc nhiên vô cùng, trán nhăn lại: "Sao tiểu nương tử lại đánh nó?"
Lục tiểu thụ ngây thơ vô cùng, mặt tỉnh bơ đáp: "Chưa đến đoạn nó cần đứng mà nó đã đứng rồi!"
"Nhưng ngươi cũng không thể đánh nó!" Tiểu đệ đệ của y yếu ớt a, chỉ đứng thôi mà cũng bị đánh là thế nào? Hoa Lạc Vũ tâm quá mệt mỏi: "Nhỡ nó bị đánh hỏng thì sao?"
"Ta chỉ đánh nhẹ!" Lục tiểu thụ thanh minh, chớp đôi mắt to tròn. Hắn làm sao biết được y sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy? Nhưng mà, nếu y hỏng rồi, vậy thì không còn cách nào khác, Lục Trì Mạn nói: "Nó hỏng cũng không sao, ta có thể XX ngươi mà!"
"…" Đây là trạng thái thoát hồn của tiểu công, biểu hiện y đã bất lực cùng cực.
Nhưng mà, Lục tiểu thụ bấy giờ đã bỏ qua tiểu đệ đệ, tiếp tục đại sự hôn loạn của bản thân, lần nữa đem cái hồn bay được nửa đường của tiểu công trở về.
Hoa Lạc Vũ: "…" Tiểu nương tử của mình, mình sủng.
_
Lục Trì Mạn đang chuyên tâm âu yếu hai nụ anh đào trước ngực của Hoa Lạc Vũ, dí đến y thỉnh thoảng lại 'hừ' một tiếng, tâm tình mới thực thoải mái.
Độ hảo cảm với việc ở trên lẳng lặng tăng lên một tí, nằm dưới nhìn qua độ hảo cảm của ở trên ít ỏi đến đáng thương còn khinh thường, đắc ý cực kì, thế nên ở trên nhà mi lần sau đừng có cố chạy ra làm gì cho mất mặt, nơi này là địa bàn của ta! Muahahahah.....
"A...tiểu nương tử!" Hoa Lạc Vũ đột nhiên ngóc đầu lên gọi, giọng điệu gấp gáp.
"Uy..." Lục Trì Mạn bị gọi giật mình, hoảng quá mà cắn nhầm một cái, nụ anh đào của Hoa Lạc Vũ trong miệng hắn vì thế mà bất chi bất giác mà chịu trận.
Hắn hốt hoảng ngồi dậy xoa xoa nó: "Xin lỗi, xin lỗi! Hoa Hoa, ngươi định nói gì?"
Hoa Lạc Vũ toàn thân run rẩy hít một hơi khí lạnh, hô hấp được nửa hơi, cật lực ẩn nhẫn, nghiến răng nhả ra mấy chữ: "Tiểu đệ đệ của ta...sắp không ổn!"
"A?....A!" Lục Trì Mạn chớp mắt một cái giác ngộ ý nghĩa của câu nói, quay đầu nhìn tiểu Hoa Hoa đã đứng hình rất lâu, toàn thân đỏ đến có thể so đấu một trận với hỉ phục, thấp thoáng gân xanh nổi lên.
Quan trọng nhất, em nó cực kì...cực kì lớn!
Lục tiểu thụ nuốt nước bọt, một xuống sự kinh hoàng của bản thân, run giọng hỏi: "Cái kia...bây giờ...phải làm thế nào?"
Hoa Lạc Vũ không còn sức để trả lời, đứt quoãng nói mấy chữ: "Tiểu nương tử...nhanh lên...nóng..."
Lục Trì Mạn giật giật khóe môi, vẻ mặt tuyệt đối không thể nói là tốt đẹp, suy nghĩ quá độ khiến não bộ ngưng hoạt động, mọi hành động tiếp theo đều là bản năng, chính là một trạng thái mơ hồ không biết bản thân đã làm gì, đến khi lấy lại được tinh thần thì mọi chuyện đều đã xong rồi.
Năm giây tắt tiếng...
"Hừ..." Tiểu Hoa Hoa bị bao trùm truyền đến cảm giác đè ép căng cứng, Hoa Lạc Vũ ngóc đầu nhìn xuống, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt mở to, khàn giọng thốt lên: "Sao ngươi lại..."
"Oa...oa...hức...hức..." Lục tiểu thụ mặt mày méo xệch, như trẻ con há miệng khóc rấm rứt, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, nhìn qua thảm vô cùng, hắn ngồi trên người y không dám nhúc nhích, ủy khuất cáo trạng: "Đau quá...Hoa Hoa...đau quá! Ta hình như quên chưa dùng thuốc!...hức!...đều...đều tại ngươi làm ta giật mình...oa...đều tại ngươi...của ngươi...lớn...lớn như vậy...hức..."
Hoa Lạc Vũ: "…" Y làm sao biết được hắn lại trực tiếp ngồi lên?
Lại nói tiểu đệ đệ của y cũng bị kẹp đến đau nhói, chẳng dễ chịu chút nào.
Thở dài rồi lại thở dài.
Có những lúc thật sự là trở tay không kịp!
Y khẽ lắc lắc cổ tay làm dây trói tuột ra, đưa tay lau nước mắt cho hắn, an ủi: "Được rồi được rồi, đều tại ta hết, xin lỗi, xin lỗi mà! Nín đi, thả lỏng ra một chút, lát nữa sẽ không đau, nha, thả lỏng đi nào..."
Lục Trì Mạn còn khóc càng thêm dai, ném toàn bộ trách nhiệm, khuôn mặt xinh đẹp nhạt nhòa nước mắt liên tục lắc đầu: "Hức...hức...ta không biết...làm thế nào!"
Thế giới trong mắt chốc lát đảo lộn, Hoa Lạc Vũ xoay người tráo đổi vị trí, lau đi nước mắt lại nhòe nhoẹt trên mặt hắn, thương xót cúi đầu hôn lên đôi môi nhạt màu, dịu giọng dỗ dành.
"Tiểu nương tử, chỉ một lần này thôi, đau thì cắn ta!"
"hức..."
Đêm đã định sẽ dài, chỉ là, có người bên cạnh, dài lại đột nhiên ngắn.
Ánh trăng khuất bóng lại xuất hiện, sau bức bình phong dáng người thấp thoáng chuyển động, âm thanh lúc nhỏ lúc lớn lại không rõ ràng ngắt quãng vang lên, đan xen là vài tiếng rên rỉ không tiện miêu tả.
Đêm vẫn tiếp tục trôi, còn vạn vật im ắng chờ bình minh.
...
"An Mịch! Ngươi cút!"
Lý Dư nổi giận giơ chân đạp An Mịch ra một bên, kéo chăn che kín người, quay lưng.
An Mịch cười cười, lại nhích người sát sang, kéo chăn chui vào, vẻ mặt ủy khuất: "A Dư!~ Sao ngươi có thể vừa ăn xong liền quay đầu không nhận như thế?"
"Ngươi mẹ nó câm miệng!" Lý Dư kéo chăn cuộn tròn thành con nhộng, tức giận lên án: "Cái tay của ngươi mà còn không an phận liền cút ra ngoài nằm, đêm nay đã làm hai lần rồi đấy, để yên cho lão tử đi ngủ!"
"Được, được! Ta không làm gì, ta chỉ ôm ngươi ngủ thôi! Được không?"
"Ôm thì ôm nhanh lên!...Tay để ở ngoài chăn đi đừng có tùy tiện thò vào..."
"Rồi, rồi! Ta biết rồi!"
"…"
"…"
"AN MỊCH KHỐN KIẾP! CÚT, RA, NGOÀI, NGAY, LẬP, TỨC!"
"…đừng mà, ta xin lỗi!"
...
Đêm nay, có thể lại không tĩnh mịch.
***
Ngoài lề:
Diệu Diệu: Tiểu kí chủ hôm nay có điểm ngốc manh, đáng thương tiểu hoa cúc a.
Mễ Ly Hi Mộc: Tiểu Mạn Nhi của ta hôm nay sao lại manh động như vậy nhỉ? Diệu Diệu, có phải mi ở sau lưng ta làm gì rồi không?
Diệu Diệu: ...Vậy mà mẹ cũng phát hiện ra? Ta cũng không làm gì, chỉ cho tiểu kí chủ một ít Long Dương Đồ thôi mà!
Mễ Ly Hi Mộc: ...
***
*Ta mấy hôm liền cứ luôn mơ mơ màng màng suy nghĩ viết H đến muốn ngu luôn rồi, vừa phải tránh viết quá sắc, lại không quá kĩ, lại phải có đường, còn phải có muối, mệt a*!
*Đọc truyện thì like cho ta! Xin chân thành cảm ơn! *cúi đầu**
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.