Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc | Hoa Lạc Vũ mặt thực nghiêm túc: Tiểu nương tử! Ngực của ngươi vì sao không thấy? (>~<) | **** Hoa Lạc Vũ thôi dày vò mái tóc của Lục Trì Mạn, cuối cùng sau một hồi mân mê chán chê đã chọn ra được một kiểu đơn giản nhất, đem tất cả tóc của hắn buộc thành một túm sau ót. Y vừa nhìn tác phẩm của mình, vừa hỏi: "Tiểu nương tử, tiếp theo chúng ta đi đâu?" "A!" Lục Trì Mạn ngây ra một chút, suy nghĩ hỏi: "Vân Lam thành ở đâu?" "Hả?" Hoa Lạc Vũ nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi gì, cho ra một đáp án: "Qua Vân Lăng là đến!" "Vậy thì đi Vân Lăng!" Danh môn chính phái giang hồ đệ nhất cao thủ một bộ dáng thê nô, không nói hai lời lập tức đồng ý: "Được! Nghe tiểu nương tử hết!" "…" Ta giống như là đã quên mất chuyện gì đó thì phải, hình như là: "Ta có phải còn rất nhiều tấu chương chưa giải quyết không?" Nếu không nhầm lẫn gì thì hắn mới giải quyết xong hai cái, mà lão cha tiện nghi của hắn đưa chính là một xấp! "Đúng thế!" Hoa Lạc Vũ cực kì chu đáo nói cho hắn biết: "Cỡ tám cái thôi!" Lục Trì Mạn trợn mắt muốn ngất: "Vẫn còn nhiều như vậy? Cái người giả mạo ta đó không giúp ta giải quyết được chút nào sao?" Tốt xấu gì cũng giả mạo ta lâu như thế, chẳng lẽ không thể giúp ta giải quyết một đến hai cái được sao? Hèn gì Hoa Lạc Vũ phát hiện ra, một chút cũng không chăm chỉ như ta, một chút cũng không thiện lương như ta, một chút cũng không giống người tốt như ta! Diệu Diệu: […] Ha ha! Rốt cuộc là tiểu kí chủ từ đâu có nhiều tự tin như thế? Đã thấy qua nhiều kiểu tự luyến, chỉ chưa từng thấy có thể tự luyến đến cỡ này! Hoa Lạc Vũ mắt cũng không chớp lấy một cái, nghiêm túc nói ra lời hoa mĩ, biểu cảm thật đến đáng tin: "Không có! Nàng ta chỉ biết ăn với ngủ thôi! Một chút cũng không giống tiểu nương tử chăm chỉ, thiện lương, còn xinh đẹp tài giỏi!" Diệu Diệu: […] Tiên sư cha cái bọn yêu nhau! Yêu đương là có thể nói dối không chút ngại ngùng thế này sao? Thì ra đây chính là tình yêu sao? Nó mẹ nó từ chối hiểu! Hệ thống bị gato đến điên cuồng, hậm hực offline! "Ừm!" Lục Trì Mạn thản nhiên gật đầu thừa nhận lời khen, không cảm thấy có gì không đúng, nội tâm âm thầm like cho Hoa Lạc Vũ, không hổ là nam chính thật có mắt nhìn người! Hắn đứng dậy kéo tay áo y đi khỏi, vui vẻ rủ rê: "Ta nghe nói gần đây có một tiểu quán bán nước hoa quả rất ngon, chúng ta đi uống thử xem!" Hoa Lạc Vũ bị hắn kéo đi còn vui vẻ hơn, nhiệt tình chỉ đường: "A! Quán đó ta biết! Ta đưa ngươi đi!" Hôm nay thời tiết thật đẹp, bạch y nam tử ân cần đem áo choàng mặc lên người tiểu cô nương, sóng vai đi bên cạnh, vừa đi vừa cười cười nói nói, tâm tình hẳn là rất hạnh phúc. Tiểu cô nương như cũ một thân y phục màu thiên thanh, thân hình nhỏ gầy được y phục mềm mại phác họa ra đường cong xinh đẹp, nổi bật trên nền áo choàng màu xanh ngọc là một con chu tước được thêu tỉ mỉ, sống động như thật bằng chỉ bạc. Dưới ánh nắng nhàn nhạt, gió dịu dàng lướt qua, chu tước màu bạc ánh lên một màu sắc kì diệu. Tiểu cô nương hướng khuôn mặt nhỏ nhắn về phía bạch y nam tử, nở một nụ cười khuynh thành, đôi mắt tròn xoe híp lại thành vầng trăng che đi mấy phần con ngươi màu lưu ly, ấn kí trên mi tâm càng không ngừng kiêu ngạo mà đem mình tỏa sáng. Xinh đẹp như tiên thiên! Nếu có thể chỉnh lại mái tóc buộc tùy tiện có chút lạ lùng không một chút thích hợp kia thì sẽ càng thêm hoàn mĩ! Nếu không có nhan sắc cỡ này chống đỡ thì kiểu tóc kia thật sự là thảm đến không nỡ nhìn thẳng! ... Buổi tối. Lục Trì Mạn nằm dài trên giường lớn, thoải mái dang rộng tay chân, sau đó càng thêm hứng khởi đem mình lăn qua lộn lại trên giường như quả bóng. Hoa Lạc Vũ lúc chiều nói là có việc cần đi gấp nhưng không nói khi nào sẽ trở về. Y lúc đi còn không một chút khẩn trương, ở bên cạnh hắn hỏi đi hỏi lại xem hắn có muốn đi cùng y hay không, hắn tất nhiên là không đồng ý, dây dưa đến nửa ngày mới đi khỏi. Trước khi đi còn không quên dặn dò hắn phải ở trong phòng, không nên đi ra ngoài với người lạ, đem ám vệ ẩn nấp ở trên mái nhà bảo vệ hắn, kêu hắn cần gì nói là được! Cuối cùng còn vô cùng tự luyến, ôm lấy mặt hắn véo nhanh một cái, cười tủm tỉm: "Tiểu nương tử đừng có nhớ ta quá nhé! Ta sẽ rất nhanh trở về thôi!" Nhanh chóng đặt lên trán hắn một nụ hôn, y mới chính thức rời đi! "…" Lục Trì Mạn nhìn theo bóng dáng rất nhanh đã biến mất, câm nín. Đã thấy qua nhiều kiểu tự luyến, chỉ chưa từng thấy có thể tự luyến đến cỡ này! Diệu Diệu: […] Tiểu kí chủ thế mà còn có mặt mũi đi nói người khác! Thật sự là chó chê mèo lắm lông! Thế mới nói trời sinh một cặp, đất tạo một đôi là sự thật! _ Hơn nửa đêm, Hoa Lạc Vũ trở về. Mấy hắc y nhân ngồi xổm trên mái nhà tán dóc chuyện nhân sinh nhìn thấy y, nhanh chóng đứng lên nhỏ giọng hô: "Chủ tử!" Hoa Lạc Vũ gật đầu, ra hiệu im lặng, nhỏ giọng hỏi: "Trong lúc ta không ở đây, phu nhân thế nào?" Hắc y nhân Giáp nhanh nhất, lên tiếng: "Chủ tử! Phu nhân so với bình thường không có gì khác biệt! Rất tốt!" Hoa Lạc Vũ không có chút nào bất ngờ, gật đầu lại hỏi: "Phu nhân có hỏi gì đến ta với các ngươi không? Chẳng hạn như bao giờ ta trở về?" "Có ạ!" Hắc y nhân Ất giơ tay, như sợ bị cướp thoại, nhanh như chớp kể lại: "Phu nhân vào khoảng giờ hợi (~9h) có hỏi chúng thuộc hạ bao giờ chủ tử mới về! Chúng thuộc hạ nói với phu nhân là chủ tử bình thường ra ngoài xử lí công chuyện cũng khá lâu, có thể là sáng mai mới trở về!" "Phu nhân nghe xong thì không có phản ứng gì lớn, nhưng sau đó lại nhanh chóng đóng cửa, lên giường trùm chăn kín mít, từ lúc đấy đến bây giờ thuộc hạ mấy lần xem qua đều thấy phu nhân trùm kín như thế!" "Trùm chăn kín mít?" Hoa Lạc Vũ không hiểu thấu, thời tiết ban đêm dịu mát hơn ban ngày nhưng cũng sẽ không đến mức phải trùm chăn chứ? "Đúng thế!" Mấy hắc y nhân gật đầu khẳng định. Hắc y nhân Bính không chắc chắn, suy đoán: "Chủ tử! Có khi nào là bởi vì chúng thuộc hạ nói chủ tử đêm nay không về nên phu nhân buồn không? Thuộc hạ mỗi khi trong lòng khó chịu cũng thường trùm chăn kín mít như thế!" "Phu nhân có thể giống ngươi chắc?" Hắc y nhân Giáp phản bác: "Phu nhân nhớ chủ tử nên mới trùm chăn kín mít như thế để ngửi mùi hương của chủ tử trên chăn thì sao? Ta thấy khả năng này hợp lí hơn nhiều!" Tiểu đồng bọn mới đến - hắc y nhân Đinh: "…" Ta muốn bổ đầu mấy người này ra xem một chút, loại não có nếp nhăn quằn quại cỡ nào mới có thể nghĩ ra loại suy nghĩ như thế? Hoa Lạc Vũ suy nghĩ một chút, căn bản không đặt mấy suy đoán nhảm ruồi của thuộc hạ trên đầu, nói: "Được rồi! Các ngươi trở về đi!" Sau đó, y từ trên mái nhà nhảy xuống cạnh cửa sổ, đưa tay đẩy vào. Nhưng cánh cửa không một chút động tĩnh. Trên khuôn mặt anh tuấn bức người của Hoa Lạc Vũ hiện lên một mảnh nghi hoặc, tiểu nương tử khóa cửa kĩ như thế làm gì? Chẳng lẽ sợ có sát thủ lại đột nhập? Không thể nào đâu, tiểu nương tử đã biết có ám vệ trên mái nhà rồi mà, y không nghĩ ra với cái bản tính siêu lười kia tiểu nương tử của y sẽ làm chuyện thừa thãi như thế! Nghi hoặc vòng qua cửa chính, cửa chính đồng dạng không chút động tĩnh, biểu thị chính nó cũng bị khóa chặt, Hoa Lạc Vũ càng thêm không hiểu. Khóa cửa kĩ càng. Trùm chăn kín mít. A! Chẳng lẽ là tiểu nương tử muốn tự sát??? Nghĩ thế, vị cao thủ số một giang hồ vội vã phá cửa đi vào, nhanh chóng chạy tới bên giường, nắm lấy một góc chăn kéo ra. Dưới ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ ngọn nến, một góc chăn lật lên hé ra khuôn mặt xinh đẹp khó phân biệt nam nữ của Lục Trì Mạn, hai mắt nhắm nghiền, hít thở đều đặn. Hoa Lạc Vũ một hơi nghẹn lại từ ngoài cửa sổ rốt cuộc thở ra. Thật sự là làm y sợ muốn chết! Nhìn người kia an tĩnh ngủ say, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, Hoa Lạc Vũ như bị mê hoặc, y chống tay lên mép giường từ từ cúi xuống. Vốn là chỉ muốn đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng khi môi của mình chạm đến đôi môi màu hồng nhạt của hắn, Hoa Lạc Vũ căn bản không còn lí trí mà dứt ra nữa. Giống như hoa anh túc huyền bí kiêu ngạo nở rộ. Không chạm đến còn có thể nhịn, nhưng chạm đến rồi thì phật cũng không ngừng lại được! Hoa Lạc Vũ không phải Phật, y chỉ là một con người bình thường mà thôi, hơn hết đây còn là người trong lòng của y, là người y đặt trên đầu tim, có thể nhịn được đến bây giờ đã là kì tích. Lí trí bị Hoa Lạc Vũ dùng tốc độ thiên thạch rơi ném ra sau đầu, một tay y luồn vào dưới gáy hắn nâng lên, điên cuồng hôn sâu. Có một loại cảm xúc muốn hôn tỉnh người kia, lại sợ hôn tỉnh hắn xong hắn sẽ đạp y xuống. Nhưng rất nhanh sau đó, nỗi sợ của Hoa Lạc Vũ liền đi ra xếp hàng với lí trí. Một tay còn lại của y bình tĩnh luồn vào trong chăn, bình tĩnh lần mò một hồi sờ được cổ áo lỏng lẻo. Sờ xuống thêm một đoạn, bàn tay cảm nhận được một mảnh bằng phẳng, y thậm chí còn nghi hoặc sờ lại mấy lần, vẫn là cảm giác được một lồng ngực hơi gầy phẳng lì. Hoa Lạc Vũ bị sự không thích hợp này làm bất ngờ, thôi hôn hắn, chống người ngồi dậy, lật chăn lên. Lật tỉnh cả Lục Trì Mạn! Hắn vừa tỉnh lại, nhìn thấy chính là một cái tay của Hoa Lạc Vũ ở trên ngực hắn sờ mó, trên mặt y còn là một mảnh ngơ ngác che phủ. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, y còn cực kì hồn nhiên hỏi một câu đi vào lòng mề: "Tiểu nương tử! Ngực của ngươi vì sao không thấy?" Lục Trì Mạn: "…" Ta XXXX! Người này sao lại ở đây? *** *Diệu Diệu: Mẹ ruột! Ta ném like cho ngươi rồi, ngươi sao vẫn cắt đất diễn của ta*? *Mễ Ly Hi Mộc: Bổn cung thích thế!?* *Diệu Diệu: ... *khóc ngập bồn cầu**
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]