Linh Lệ nghĩ nàng đã ngủ say, không ngờ nàng lại đột nhiên mở mắt ra, làm cho hắn không thể trốn tránh.
“Chàng là thật!” Hà Mạt Nhã dương môi, cho hắn một nụ cười mỉm.
Linh Lệ yên lặng quan sát nàng, không nhúc nhích. Hắn rất muốn nói với nàng, hắn không phải thiên thần, mà là yêu thú, nhưng hắn không thể mở miệng, không thể nói ra tiếng nào.
“Chàng là thiên thần, đúng không?” Ánh mắt trong suốt sáng rực của nàng, tràn ngập tình cảm sùng kính.
Hắn chính là yêu thú, không đủ khả năng gánh cái tên “thiên thần”.
“Ta không phải thiên thần, ta là yêu thú.” Hắn không thể nhịn được nữa, dồn dập phủ nhận.
“Yêu thú?” Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại. “Yêu thú là gì?” Cha mẹ chỉ kể với nàng chuyện về Phật Tổ, Bồ Tát, thiên thần, chứ chưa bao giờ kể cho nàng nghe yêu thú là gì.
“Là mãnh thú tu luyện thành yêu. Nàng…… Sợ không?” Hắn gian nan nói.
Hà Mạt Nhã chăm chú nhìn hắn, chậm rãi lắc lắc đầu.
“Chàng không đáng sợ, ta không sợ.” Nàng chân thành tha thiết mỉm cười. “Mặc kệ chàng là thiên thần hay là yêu thú, ta chỉ biết chàng sẽ không làm ta bị thương, đúng không?”
Ngực Linh Lệ ập đến một cơn đau đớn mãnh liệt. Hắn chưa bao giờ muốn làm tổn thương nàng, nhưng nàng lại vì hắn mà bị thương nghiêm trọng.
“Thiên thần, chàng tới cứu ta, phải không?”
Hà Mạt Nhã không ngừng hỏi hắn vấn đề khó trả lời.
“Ta không cứu được nàng.” Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ vuốt mi tâm của nàng. “Rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-gap-ho/42857/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.