Chương trước
Chương sau
Chu Diệc Hành bị Tô Cửu Duẫn thuyết phục thế đấy.

"Trên người ta có vết thương, không đi được." Chu Diệc Hành vỗ cẳng chân của mình, nói như đinh đóng cột.

Tô Cửu Duẫn thổi bọt trên trà: "Ta thấy lúc trước ngươi chạy rất nhanh, không giống như có tật chân. Nhất là khi ngươi đấu thua tên thủ hạ của Nguyệt Thực phái, tay nắm lấy mắt cá chân của Huyền Tư."

"Mới đầu ta còn ngây thơ cho rằng, có lẽ ngươi là thiên kim nhà ai đang bị kẻ thù đuổi giết." Tô Cửu Duẫn thở dài một hơi.

Vẫn còn nhớ chuyện thóc mục vừng thối cơ đấy.

Chu Diệc Hành đỡ trán, bất đắc dĩ than thở một tiếng, một tay chống bàn gỗ đàn: "Ngươi đã lấy la bàn của ta, giờ ta đi cũng không thích hợp."

"Ngươi muốn thế nào?" Y cố ý tránh ánh mắt của đối phương, hờ hững trả lời.

Tô Cửu Duẫn trên ghế tiện tay vớ lấy cửu liên hoàn trên bàn dài, chân đạp về trước, tiện thể tránh luôn Chu Diệc Hành đang quỳ rạp trên đất.

Quả nhiên, y vẫn thích mấy thứ đồ chơi nhàm chán vô vị này như lúc nhỏ. Chu Diệc Hành nhìn theo bàn tay thon dài của Tô Cửu Duẫn, than vãn:

"Ta hả....."

Chu Diệc Hành chỉ vào bản thân, lại vẽ ra hình dáng của la bàn: "Ta muốn ở đây mấy tháng để trả nợ, khi đến lúc ta tự ắt sẽ cuốn gói rời đi." Chu Diệc Hành kề tai Tô Cửu Duẫn nhẹ nhàng nói:

"Ngươi lộn xộn chút nữa xem!"

Kiếm ra khỏi vỏ chỉ trong cái chớp mắt của Chu Diệc Hành.

Chỉ thấy Tô Cửu Duẫn tái mặt, chặn lưỡi thiết kiếm bên cổ Chu Diệc Hành, chắn đường đi của đối phương, tất cả động tác trong phút chốc, mà vài sợi tóc mai rơi ra theo gió chỉ mới vừa rũ xuống.

"Chậc, dữ quá, đại mỹ nhân bây giờ đều dữ vậy sao?" Chu Diệc Hành thấy không ổn, vội nghiêng người tránh đi.

Ánh mắt của Tô Cửu Duẫn như đang cảnh giác cao độ, khoé miệng vốn có độ cong không dễ thấy lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Thôi xong, xem ra là xù lông thật rồi. Chu Diệc Hành vừa thấy tình hình không hay, căng thẳng thần kinh.

Chu Diệc Hành lùi về sau tránh mũi nhọn, lại đâm thẳng vào lồng ngực của Tô Cửu Duẫn, hắn ngước mắt nhìn lên đúng lúc đối diện ánh mắt đối phương.

"Bớt giở trò," Đáy mắt Tô Cửu Duẫn u ám, "Đừng tưởng ta không biết bây giờ ngươi đang nghĩ gì."

Chẳng lẽ sợ mình thừa cơ tự lấy la bàn Cửu Liên sao? Lần đầu thấy y giận, thú vị thật đấy. Chu Diệc Hành đứng yên rất lâu, cúi đầu cụp mắt.

Hắn từ từ lau máu tươi hệt như sương mỏng phủ trên lưỡi đao. Một ngón tay quẹt vết máu trên cổ, không khỏi cười nhạo một tiếng, cúi đầu nhìn thân kiếm.

May mà đây chỉ là thanh kiếm cùn, nếu là kiếm sắc e là mình đã sớm về chầu.

"Ta đoán ngươi đã hiểu lầm gì rồi," Chu Diệc Hành nghĩ lại còn rùng mình, hắn đẩu kiếm trong tay Tô Cửu Duẫn, một tay chống cằm, đành phải cung kính ba phần, hắn cười xoà nói:

"Chẳng qua, đại mỹ nhân như ta, chào hàng buôn bán trong quán của ngươi chẳng nhẽ không đáng tiền công của ta?

"Ngươi xem y quán là chỗ nào?" Tô Cửu Duẫn thu kiếm vào vỏ, trên mặt vô cớ thêm ba phần sắc giận, hắn không quay đầu nói:

"Y quán chữa bệnh đó giờ không nhìn mỹ nhân. Thứ cho ta nói thẳng, có số bệnh y quán không chữa được, vả lại ta vốn không quen ngươi."

Chu Diệc Hành nhất thời nói năng lộn xộn: "Ngươi --"

Nói đơn giản quá. Ngươi không quen ta, nhưng ta quen ngươi đấy. Thôi, nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao, chỉ nhịn lần cuối này.

"Được, ngươi nói đúng, ngươi nói đúng." Chu Diệc Hành sôi gan, đè nỗi oán thầm trong lòng, đành phải cười làm lành.

"Bẩm Tô đại nhân, ta không hề có tâm tư nào khác, vẫn mong Tô đại nhân minh giám."

Chu Diệc Hành dằn nén lửa giận trong lòng, một lần nữa chọn bấm bụng chịu vì la bàn Cửu Liên.

"A, nghe ngươi nói mấy chữ "Tô đại nhân" thành khẩn như vậy, nếu ta là kẻ ngoài cuộc có lẽ sẽ tin tưởng ngươi."

Tô Cửu Duẫn ghét bỏ nói, nhưng tức giận trên mặt lại tan đi rất nhiều, thậm chí trong mắt thậm chí còn có mấy phần đắc ý.

"Trời mưa nhà dột, cứ cho là ai cũng thích đối đãi như nhau," Chu Diệc Hành nghiến răng nghiến lợi nói, "Dù sao đã thoả thuận vậy rồi, ta ở chỗ ngươi ba tháng, không quá một ngày. Hết ba tháng ta sẽ cuốn gói đồ đi được không?"

Lúc vừa định cự tuyệt, Tô Cửu Duẫn bỗng ngước mắt nhìn găng tay trái màu đen của Chu Diệc Hành, y ngây ra giây lát, trong mắt như thể có một tia sóng nước chảy xuôi.

Chu Diệc Hành nhìn về phía đối phương: "Sao vậy?"

Tuy do dự trong mắt Tô Cửu Duẫn chỉ là thoáng qua nhưng vẫn bị Chu Diệc Hành dễ dàng bắt được.

Tô Cửu Duẫn nghe câu nói này mới tỉnh hồn lại, sau khi lặng im giây lát, y tiếp tục cúi đầu giải cửu liên hoàn trong tay: "Không có gì, tùy ngươi."

Sao nhanh vậy đã đồng ý rồi? Chu Diệc Hành thấy hơi bất ngờ.

"Thế nên, xếp ta ở đâu?" Chu Diệc Hành thờ ơ hỏi.

"Chỗ đó." Tô Cửu Duẫn không ngẩng đầu chỉ phòng nhỏ xa xa.

Chu Diệc Hành nhăn tít mày, nhìn thấy một căn phòng nhỏ ở phía xa: "Đó là đâu? Không... Chắc không để ta ở nhà xí chứ. Đó là chỗ người sống có thể ở sao? Điều kiện y quán của Tô đại nhân không khỏi kham khổ quá đi."

Tô Cửu Duẫn bị câu này chọc cười thành tiếng, dù là trào phúng nhưng lời nói cũng có thêm mấy phần hoà nhã:

"Ngươi nhìn chỗ nào ra giống nhà xí? Sống gửi nhà người còn kén cá chọn canh. Nếu ngươi thật sự thích nơi đó, ta có thể sắp xếp cho ngươi."

Không đợi phản ứng lại, Chu Diệc Hành đã vội ôm chăn đệm lên, không nói hai lời cất bước về phía phòng nhỏ nơi xa:

"Không cần không cần. Dẫu sao ta cũng bị thương. Cung kính không bằng tuân mệnh."

"Ban nãy còn nói tật chân, giờ lại đi nhanh thế."

Tô Cửu Duẫn trêu chọc, bước mấy bước đuổi kịp nhịp đi của Chu Diệc Hành.

Gió nhẹ hây hẩy, chuông to trên viễn sơn lại đánh lên một hồi, truyền đến âm vang dài nặng.

Chu Diệc Hành gối hai tay, nhìn về thiên sơn phía xa, hát: "Kích gãy vùi trong bùn, đếm bao nhiêu xuân thu. Vạn vật đều là vô tri vô giác, chỉ có trống chiều chuông sớm khiến người tỉnh!"

Tô Cửu Duẫn mặt không cảm xúc trả lời: "Ở đây không có trống chiều chuông sớm, cho dù có cũng không gọi ngươi tỉnh nổi."

"Cũng không biết học theo ai cái tính âm dương quái khí này."

Chu Diệc Hành ngắm trộm Tô Cửu Duẫn, nhìn thấy đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng: Nhiều năm vậy rồi, sao vẫn gầy gò thế này. Chẳng lẽ nói chuyện đắc tội nhiều người quá nên bị trời phạt?

"Ta thấy ngươi cũng là người luyện kiếm, vì sao giờ lại hành y?" Chu Diệc Hành liếc kiếm bên người Chu Diệc Hành, bỗng sinh ra cảm giác quen thuộc kì lạ, hắn thuận miệng hỏi:

"Vì sao ngươi mang kiếm tùy thân, mà còn.... Còn là một thanh kiếm gãy?"

"Vậy cớ gì ngươi không cởi bao tay xuống? Lại cầm kiếm tay trái?" Tô Cửu Duẫn vặn hỏi, "Theo ta thấy, ngươi cũng không phải bẩm sinh đã thuận tay trái, tay phải càng thuận tiện hơn."

"Tay trái," Chu Diệc Hành nghẹn họng, ánh mắt đảo đến chỗ y, để bàn tay đeo găng tay ở sau lưng, hắn ấp a ấp úng nói:

"Cũng, cũng không có gì, lúc mười mấy tuổi bị hạ nhân bưng canh nóng tới làm bỏng, dù sao cũng xấu. Nhiều năm qua cũng quen dùng tay trái rồi."

Hoá ra hắn từng là một công tử gia lầu son gác tía. Tô Cửu Duẫn nghĩ.

"Hoá ra là vậy, hoá ra đều là người số khổ."

Tô Cửu Duẫn bỗng cười khổ một tiếng, chút mong đợi cuối cùng trong mắt biến mất sạch sẽ, chuyển thành một tia thất vọng, y nhìn về phía khói bếp lượn lờ phía xa.

May mà không truy hỏi tiếp nữa, bằng không thật sự không dàn xếp nổi. Chu Diệc Hành nhìn găng tay đen tay phải mà thở dài.

Khi xưa đứt ngón trỏ, bây giờ nhớ lại có hơi đáng tiếc. Bàn tay khác của Chu Diệc Hành xoa nhẹ ngón tay gỗ.

Vật đổi sao dời, bản thân hắn cũng quên rất nhiều chuyện, hắn cố gắng nhớ xem vì sao ngón tay này đứt, nhưng không thể nào biết được. Thứ đã quên quá nhiều, Chu Diệc Hành cũng không suy nghĩ nguyên nhân sâu hơn.

Hiện tại Tô Cửu Duẫn lại đang đợi chờ điều gì? Chu Diệc Hành nhìn ánh mắt thất vọng của Tô Cửu Duẫn, chẳng đoán được.

Tô Cửu Duẫn nhìn cổ kiếm bên hông, lộ ra nụ cười dịu dàng đã lâu không thấy: "Thanh kiếm này vốn là do một vị cố nhân tặng cho. Sau này cố nhân ấy mất, cho nên nhiều năm qua ta vẫn luôn tìm chủ nhân của nó."

"Cố nhân? Hắn tên là gì?"

"Ta không rõ. Ta chỉ nhớ thanh kiếm này tên "Quy khứ lai hề*", là sinh tiền huynh ấy đặt ra lúc say rượu. Sau này vì để che tai mắt người khác, ta sửa nó thành "Ủng Tuyết."

*Có nghĩa là hãy trở về (quê hương)

"Quy khứ lai hề."

Khi nghe thấy cái tên này toàn thân Chu Diệc Hành run lên, hắn thấp giọng đọc lại bốn chữ này.

Đó chẳng phải là bội kiếm năm đó hắn đưa y sao!

Đồ từ nhiều năm trước vì sao Tô Cửu Duẫn vẫn giữ tới bây giờ? Chu Diệc Hành không khỏi nhíu chặt mày.

......

Mười năm trước, hắn là đại sư huynh Sơ Ảnh phái, không lang thang phiêu bạt ở thành Đại Nhạn giống như bây giờ, Chu Diệc Hành năm ấy dựa vào một thanh kiếm tên "Quy khứ lai hề" mà nổi danh giang hồ một thời.

Hắn là tiểu thế tử của phủ tướng quốc, đương nhiên ra tay hào phóng, ném trăm vàng ở Kiếm Hành chỉ vì tìm một món đồ thích mắt, thiếu niên hãy còn chưa biết mùi vị thế gian, chỉ muốn làm theo ý mình.

Mà vị công tử cẩm y ngọc thực cả ngày sống vô tri đã kết giao với chàng thiếu niên nhỏ nghèo kiết hủ lậu lòng mang chí lớn.

Đối với nhóc ăn mày chán nản vì nghèo nhưng lại có chí lớn này mọi người luôn không thèm để ý, cho rằng loại người này cứ thích suy nghĩ viễn vông, thích không thực tế. Mà Chu Diệc Hành 17 tuổi lại thích điểm này của thiếu niên.

Khi ấy Chu Diệc Hành tay cầm thanh "Quy khứ lai hề", chiêu thức múa kiếm vô cùng đẹp đẽ nhưng không hề có lực sát thương, ưu điểm gói gọn trong ưa nhìn. Thậm chí hắn còn tự chế ra những cái tên kỳ dị đại loại như "Tán phi hoa", "Giá cô sầu".

Tô Cửu Duẫn đứng bên cạnh lại xem rất say mê.

Thiếu niên Chu Diệc Hành liếc về phía Tô Cửu Duẫn một cái: "Tiểu Duẫn, ngươi rất thích thanh kiếm này sao?"

Khi ấy Tô Cửu Duẫn nhỏ tuổi nghe câu này thì sửng sốt, ngẫm lại trong túi mình vốn chẳng còn bao nhiêu tiền, bèn lắc đầu:

"Hết rồi. Đệ, đệ chỉ là --"

Vẫn còn một câu Tô Cửu Duẫn đã đắn đo cả buổi, tiếc là không nói ra. Thật ra có nói nhiều hơn cũng vô dụng. Y gục đầu xuống, như có chút hổ thẹn.

Lòng tự trọng của thiếu niên quá mạnh, một đòn đã thua.

Nhưng Chu Diệc Hành lúc đó sao không nhìn ra y thích được đây?

Một tay Chu Diệc Hành kéo cành liễu chướng mắt qua, một tay nhẹ nhàng vỗ đầu vai của Tô Cửu Duẫn.

Tô Cửu Duẫn nghiêng đầu nhìn bàn tay có khớp xương rõ ràng trên đầu vai, nhất thời ngây người.

"Không cần từ chối, ngươi cũng không cần trả ta gì hết," Chu Diệc Hành đưa Quy khứ lai hề cho Tô Cửu Duẫn, "Tạm xem là lễ vật tặng cho ngươi, chúc sớm ngươi sinh thần vui vẻ."

Tô Cửu Duẫn ngẩng ra, ánh mắt dời từ bàn tay trên vai đến trên thân kiếm: "Thế này sao mà được."

Thật ra Tô Cửu Duẫn cũng không biết sinh thần bát tự của mình là gì.

Chu Diệc Hành sợ chạm đến nội tâm mong manh của thiếu niên, chỉ đành vòng vo tam quốc nói.

"Cái này tùy ngươi xử lí. Dù sao ngươi biết ta cũng không thiếu kiếm, tặng ngươi thì chính là của ngươi."

Trong lòng Chu Diệc Hành biết nếu công khai dùng ngân phiếu trợ cấp sinh hoạt cho Tô Cửu Duẫn, dựa vào tính cách của Tô Cửu Duẫn khẳng định sẽ không nhận, hơn phân nửa sẽ lại kích thích dây thần kinh nhạy cảm kia của thiếu niên.

Quy khứ lai hề cũng coi như rất nhiều tiền ở Kiếm hành, phần nào cải thiện được sinh hoạt của Tô Cửu Duẫn, ít nhất cũng đủ đổi khẩu phần lương thực ba bốn năm với hai bộ quần áo mới, khỏi phải bị nhóc ăn mày khác bắt nạt.

"Cảm ơn Hành ca ca. Đệ thích lắm." Tô Cửu Duẫn lộ ra nét cười ngây thơ hiếm thấy.

Tô Cửu Duẫn tiếp tục nói: "Nếu Hành ca ca nói hôm nay là sinh nhật đệ, vậy về sau ngày này mỗi năm đều là sinh nhật đệ. Tô Cửu Duẫn sẽ vĩnh viễn khắc ghi."

Tô Cửu Duẫn không hay cười, từ nhỏ đã vậy, mỗi lần cười đều rất hiếm có.

Chu Diệc Hành nhất thời cứng họng: Cũng không đến mức tưởng thật vậy chứ.

Dưới hoàng hôn, Tô Cửu Duẫn bước đi bước dừng, cuối cùng Tô Cửu Duẫn quay đầu xa xa nhìn lại, tà dương vàng ố vẩy lên tấm lưng gầy yếu của chàng thiếu niên.

Người xưa nay luôn không giỏi ăn nói chậm rãi mở miệng:

"Hành ca ca, huynh nói xem là con người có thể trường cửu, hay là những thứ không có tình cảm này có thể dài lâu?"

Chu Diệc Hành không nhớ sau đó mình trả lời thế nào, đại khái là đã nói mấy lời không liên quan thôi.

Chu Diệc Hành phát hiện bản thân đã quên quá nhiều, một số kí ức sớm đã không thể sắp xếp lại, tạm thời chỉ có thể nhớ tới đây.

Hoá ra, Tô Cửu Duẫn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm cố nhân là hắn. Giờ đây Chu Diệc Hành nghĩ lại, đáy lòng bỗng có một cảm giác xót xa lạ lẫm.

.....

"Chu Diệc Hành, ngươi nói xem là con người có thể trường cửu, hay là những thứ không có bất kì tình cảm gì người sinh tiền để lại dài lâu hơn."

Nghe thấy câu nói hết sức quen thuộc này, Chu Diệc Hành mới giật mình hoàn hồn.

"Sinh tiền --" Hàm răng của Chu Diệc Hành chua chát, hắn trừng mắt liếc kiếm gãy bên hông Tô Cửu Duẫn, nghiến ra một câu từ trong kẽ răng:

"Đương nhiên là đồ không có tình cảm có thể lâu dài hơn."

Tuyệt, trên đầu mình còn thêm một cái danh hiệu "Người vô dụng" chứ.

Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao mình vô duyên vô cớ còn chết một lần? Là có người tung tin đồn vào lúc hắn tu hành? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chu Diệc Hành xoa ấn đường.

Chi bằng cùng y diễn một tuồng kịch, cũng tiện thăm dò nguyên do sự việc.

Chu Diệc Hành suy nghĩ chốc lát, cười nói: "Thế này đi, nếu ngươi đã cứu ta một mạng, ta giúp ngươi tìm cố nhân nhé." Tô Cửu Duẫn nghi hoặc nhìn đối phương: "Chẳng lẽ ngươi quen huynh ấy? Nhưng huynh ấy đã ——"

Lời chưa nói hết, Chu Diệc Hành vỗ lên vai đối phương, ý vị sâu xa cười nói:

"Nếu ta tìm được hắn, ngươi nhất định phải cảm ơn ta nhiều."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.