Chu Diệc Hành bị Tô Cửu Duẫn thuyết phục thế đấy. 
"Trên người ta có vết thương, không đi được." Chu Diệc Hành vỗ cẳng chân của mình, nói như đinh đóng cột. 
Tô Cửu Duẫn thổi bọt trên trà: "Ta thấy lúc trước ngươi chạy rất nhanh, không giống như có tật chân. Nhất là khi ngươi đấu thua tên thủ hạ của Nguyệt Thực phái, tay nắm lấy mắt cá chân của Huyền Tư." 
"Mới đầu ta còn ngây thơ cho rằng, có lẽ ngươi là thiên kim nhà ai đang bị kẻ thù đuổi giết." Tô Cửu Duẫn thở dài một hơi. 
Vẫn còn nhớ chuyện thóc mục vừng thối cơ đấy. 
Chu Diệc Hành đỡ trán, bất đắc dĩ than thở một tiếng, một tay chống bàn gỗ đàn: "Ngươi đã lấy la bàn của ta, giờ ta đi cũng không thích hợp." 
"Ngươi muốn thế nào?" Y cố ý tránh ánh mắt của đối phương, hờ hững trả lời. 
Tô Cửu Duẫn trên ghế tiện tay vớ lấy cửu liên hoàn trên bàn dài, chân đạp về trước, tiện thể tránh luôn Chu Diệc Hành đang quỳ rạp trên đất. 
Quả nhiên, y vẫn thích mấy thứ đồ chơi nhàm chán vô vị này như lúc nhỏ. Chu Diệc Hành nhìn theo bàn tay thon dài của Tô Cửu Duẫn, than vãn: 
"Ta hả....." 
Chu Diệc Hành chỉ vào bản thân, lại vẽ ra hình dáng của la bàn: "Ta muốn ở đây mấy tháng để trả nợ, khi đến lúc ta tự ắt sẽ cuốn gói rời đi." Chu Diệc Hành kề tai Tô Cửu Duẫn nhẹ nhàng nói: 
"Ngươi lộn xộn chút nữa xem!" 
Kiếm ra khỏi vỏ chỉ trong cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-de-kiem-xuat-yen-kinh/2562156/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.