6 năm sau…
Nương Tiên đưa con đi học. Hai đứa trẻ sinh đôi đem lại nhiều hạnh phúc chonàng, nhưng kèm theo đó lại là một nỗi ưu phiền khó giải nghĩa. Cô congái xinh xắn đáng yêu là thế, nhưng cậu anh thì lại bị câm. Cậu bé cònmắc thêm chứng bệnh tự kỷ nhẹ, chỉ thích chơi một mình.
- Mẹ Nương Tiên…
Một cô bé xinh xắn từ sau chạy đến, ôm lấy Nương Tiên. Cô bé lanh lợi ấy, là con gái của Phạm Vĩnh Kỳ - Phạm Uẩn Nghi:
- Nghi Nghi đi học chung với Bối Bối và An An nhé? - Nương Tiên cười nhẹ - Để mẹ Khiết Nhi chuẩn bị một chút.
Hôm nay là ngày tốt nghiệp cao học của Phạm Vĩnh Kỳ. Không hổ là người hamhọc, đến thế giới này Phạm Vĩnh Kỳ không ngừng học hỏi, còn thi đậu vàomột trường đại học danh tiếng nữa. Chưa tốt nghiệp anh đã được trườngquyết định giữ lại làm giảng viên, sau đó trở thành giáo sư, quả thậtrất hợp với con người tính tình trầm tĩnh đó.
- Được không Tiểu Nghi?
- Được ạ… - Cô bé con níu lấy tay của Khải An, cười tít mắt - Thưa mẹ… Con đi!
Từ lúc 3 tuổi, Tiểu Nghi đã rất quấn quýt với Khải An. Tuy thằng bé khôngmột tỏ thái độ gì nhưng nó cũng không bài xích. Buồn cười nhất là khiUẩn Nghi và Bối Chi tung tăng đi trước, Khải An lẳng lặng theo sau.
- Cho tôi gửi Tiểu Nghi nhé.
- Ừ…
Nương Tiên dắt theo Uẩn Nghi, Khải An, Bối Chi - ba đứa trẻ trên đường. UẩnNghi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-da/3018255/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.