Huệ Lâm mệt mỏi mở mắt. Trước mặt cô là khuôn mặt lo lắng của Cựu thiên đế:
- Em tỉnh rồi à?
- Con… con đâu? Tiểu Lạc…
- Anh sẽ đi tìm con nữa. Đừng lo quá…
- Cho em đi với. - Huệ Lâm níu lấy tay chồng - Em muốn gặp con. Tiểu Lạc chắc đang sợ lắm. Cho em đi với.
Người mẹ nào cũng vậy. Trong giây phút này, Diệp Vũ Tường như đang nhìn thấyhình ảnh trước đây của người mẹ đó. Hoảng loạn, sợ hãi không biết conmình lành dữ thế nào.
- Cô cứ nằm nghỉ đi! Chúng tôi sẽ đi tìm con về cho cô. Có lẽ là không sao đâu.
Kẻ bắt cóc lần này có mục đích khác với ngày xưa. Hắn hoàn toàn không sợbị nhận diện nên cũng không cần phải lo về chuyện sẽ diệt trừ hậu họasau này. Đứa trẻ an toàn, đó là điều có thể phần nào chắc chắn. Mộtchuyện mà cả ba anh em cùng thực hiện, trong lòng Cựu thiên đế chợt nảysinh một tình cảm ấm áp, rất dịu dàng. Điện thoại của Diệp Vũ Tường chợt reo lên. Nhìn số điện thoại, đôi mày rậm hơi nhíu lại, giọng chợt trởnên lạnh như băng:
- Alo?
- Vũ Tường. Mẹ con đã nhớ lại. Bà ấy muốn gặp con, muốn gặp con ngay!
Ông Diệp kích động run run phía bên kia. Trong khi đó, Diệp Vũ Tường taycầm điện thoại đã từ từ buông lỏng. Nhớ lại? Làm sao có thể như thế. Rõràng ký ức đó với loại thuốc của Xà vương là không thể phục hồi. Điệnthoại của Thiệu Khải Đăng cũng vang lên. Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-da/3018224/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.