Diệp Vũ Tường ôm ngực ho sù sụ. Mấy hôm nay, có lẽ do lần trước bị tổn hao không ít sức lực,chưa hồi phục lại nên hắn cũng nhiễm bệnh như người. Hắn đến thăm bà.Loại thuốc quên ký ức đó, cuối cùng Diệp Vũ Tường cũng đã lựa chọn. Bàđã uống không còn nhớ gì nữa. Ký ức trở thành một vùng trống rỗng. Bàtrở lại quãng thời gian 20 tuổi, thanh thản bình yên. Song dưới mắtnhững người thân, đó là một căn bệnh. Họ lo lắng, muốn trị liệu cho bà.Bà được đưa vào bệnh viện. Hắn đã nghĩ, không muốn vương vấn nữa. Hắnkhông đến thăm bà, mặc cho sự giận dữ của những người xung quanh. Có ích gì khi bây giờ trong mắt bà, Diệp Vũ Tường cũng chỉ là một cái tên xalạ? Song, cuối cùng hắn vẫn đến. Hắn đến bởi nghe nói, mấy hôm rồi bàkhông ngủ được. Hắn đến vì nghe nói, hôm qua bà la hét, đòi mọi ngườithả mình ra. Bà không bệnh, không muốn sống trong bệnh viện này. Đi quadãy hành lang dài dằng dặc… cuối cùng hắn cũng thấy.
Bàđang nằm trên giường, cạnh đó là ông Diệp. Hai người tay trong tay âuyếm. Bà gối đầu lên ngực ông đầy tình tứ. Bà đã cười, rạng rỡ, không cóchút gì là buồn đau nữa. Người mang lại nụ cười đó, không phải là hắn -Diệp Vũ Tường! Bước chân cũng trở nên vội vã, hắn rời khỏi phòng bệnh.Như vậy là quá đủ. Quãng thời gian còn lại của đời người, có lẽ ông Diệp sẽ mang đến niềm vui cho bà. Còn hắn, dù sao cũng không thể chết. Cuộcđời không vương vấn gì cũng tốt. Lặng lẽ ngắm thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-da/3018211/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.