Đưa Tiểu Lạc đếntrường xong, Thạch Tiên đến chỗ làm thêm. Thiệu Khải Đăng cũng lẳng lặng đi sau, ban đầu tưởng là tình cờ chung một con đường nhưng càng lúc côcàng chột dạ:
- Này.
- Hửm?
- Đăng… đừng có đi theo tôi được không? Tôi phải đi làm thêm.
- Thì có sao? Tiểu Tiên đi cứ đi, tôi theo thì cứ theo thôi.
Kiểu theo đuổi thẳng thừng và không hề che đậy này làm Thạch Tiên tuy bụngđầy ấm ức cũng không thể nào phản đối được. Đường vốn là của chung, hắnmuốn đi thế nào, cô có quyền gì mà quản chứ?
- Nhưng mà… tôi. Kìa…
Xe buýt tới. Thạch Tiên quyết định thật nhanh. Cô bất ngờ chạy thật nhanh, gần như là phóng lên trong khi Thiệu Khải Đăng bị mất tập trung nhìntheo hướng mắt của mình. Xe lăn bánh ngay, trong xe thì chật kín người.Một tay nắm chặt lấy chỗ vịn tay, Thạch Tiên vừa thở phào nhẹ nhõm thìbỗng nhiên có tiếng ai đó sát bên:
- Em Úc. Em cũng đi xe buýt chuyến này à?
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo mà. Người vừa hỏi chuyện là thầy Đàm “quân tử”. Gọi là thế vì thầy dạy môn Hán ngữ này luôn lấy làm tự hào vì vốnhiểu biết của mình. Thầy ví mình với trúc, thanh thoát, trang nhã, biểutượng của “quân tử”. Nhưng bên trong vẻ “quân tử” ấy lại là một tínhcách gần như là trái ngược. Thầy soi xét, để ý chuyện của học sinh, lạithù dai nên sinh viên trong trường không mấy ai thích.
- Em chào thầy ạ!
- Ngoan. Lên xe buýt mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-da/3018161/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.