Phạm Vĩnh Kỳ nói thếkhông phải là không có lý do. So với Khiết Nhi đã biết chữ, Thiệu KhảiĐăng không biết gì nên quá trình học vất vả hơn. Ngày xưa thì cho làviệc học không cần thiết (Huyết Ma thì học chữ làm gì),bây giờ khônghọc cũng không được. Có mục tiêu, hắn cố gắng hơn một chút. Cuối cùngnói chung là kết quả không đến nỗi tệ, trình độ như một học sinh tiểuhọc (đúng hơn là học sinh lớp 1),hắn vào trường làm sinh viên. PhạmVĩnh Kỳ thở dài - nếu có một cuộc kiểm tra trình độ sinh viên, đại họcnày mất mặt vì Thiệu sinh viên là cái chắc. Phạm Vĩnh Kỳ một bước thànhthơ, ba bước thành bài luận, ngoại hình sáng láng, việc tìm cho mình một thân phận cao quý, trở thành thầy dạy học không khó khăn một chút nào.Môn hắn phụ trách là bộ môn tâm lý. Từ phòng hiệu trưởng bước ra, Khiếtnhi bất giác nắm lấy tay Thạch Tiên, nhỏ giọng:
- Phu… À không… Bạn học Thạch, bạn có thể giúp tôi một việc không?
Sau khi nghe xong lý do, Thạch Tiên vỗ vai Khiết nhi, giọng thông cảm:
- Mình hiểu rồi. Bạn yên tâm, không nói, không nói!
Đúng là thầy giáo Phạm rất đẹp trai. Cô đã thấy lũ bạn của mình ngây ngốc cỡ nào. Là vợ thầy, bọn chúng mà biết được, có lẽ Khiết nhi sẽ không cómột ngày yên ổn:
- Cám ơn bạn học, cám ơn.
Đâu có gì gọi là kiêu căng. Khiết nhi cười, để lộ má lún đồng tiền, đáng yêu chết được:
- Tôi tên Úc Thạch Tiên. Mọi người đều gọi là Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-da/3018095/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.