Thiên đế hiện lên bên giường của Nương Tiên. Con gái của ngài đang say giấc ngủ. Lòng ngổnngang trăm mối. Từng tiếc nuối vì gã hồ yêu kia có nơi có chốn, nhưngbây giờ đã rõ người đang sống cùng con gái của ngài lại là một yêu quáicấp cao, khả năng giấu mình cực tốt, lại có cảm giác sợ hãi. Hắn quá báđạo, quá ngang tàng, nếu một mai Nương Tiên không chịu đựng nổi, làm sao thoát khỏi hắn đây:
- Nương tử…
Bỗng dưng hắn cất tiếng gọi. Dịu dàng, tha thiết. Những ngón tay thon dài khẽ dichuyển trên gương mặt thanh tú của nàng. Hắn yêu nàng, nhìn không biếtchán những đường nét của người ngọc. Bỗng chốc, hắn cúi xuống ôm ghìNương Tiên vào ngực xiết chặt, không để nàng thoát ra. Nương Tiên trongcơn mê khẽ nhăn mặt, có lẽ là đau. Thiên đế xót con, định ra tay bảo hắn buông nàng ra ngay lập tức, nhưng lúc ấy sau lưng ngài có ai đó chạmvào:
- Thiên đế…
Là phượng hoàng. Hắn có vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Cái gì?
- Về nhà gấp, có chuyện bàn…
- Ta không rảnh nói chuyện phiếm với thầy trò ngươi.
- Chúng tôi cũng không rảnh. Về mà giải quyết chuyện của người kìa…
Nó hóa thành một cơn gió, bay đi mất.
Thiên đế đành lưu luyến nhìn con gái, rồi cũng tiếp bước theo sau. Thiệu Khải Đăng nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đôi bàn tay lại ôn nhu săn sóc,vén từng sợi tóc cho nàng. Trên thiên giới, phượng hoàng nhẹ nhàng đápxuống:
- Chủ nhân, Thiên đế về…
- Ừ! Tội phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-da/3018056/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.