Ăn xong chân giò, ta đã rất hài lòng.
Nhưng Cửu Vương gia đột nhiên hỏi ta một câu khó xử.
Hắn nói bước tiếp theo định làm gì?
Ta biết làm gì chứ, ta ra khỏi nhà tù chỉ để ăn chân giò thôi.
"Vậy là, ngươi không sắp xếp gì cả, đã đưa bổn vương vượt ngục rồi?"
Ta thành thật gật đầu,
"Ta chỉ quá đói thôi, hay là chúng ta mua vài cái chân giò mang theo, rồi quay lại nhà tù?"
Cửu Vương gia cười mỉa một tiếng,
"Ngươi nên suy nghĩ kỹ, sau khi trở về, ăn hết chân giò thì ngươi vẫn sẽ đói bụng."
Không thể quay lại nhà tù đó, cho dù có c h ế t ta cũng phải làm một con ma no bụng.
Nhưng ta thực sự không có nơi nào để đi, vì vậy ta ngồi xổm bên đường, vắt óc suy nghĩ một lúc, sau đó cõng Cửu Vương gia gõ cửa nhà cha nuôi.
Cha nuôi là quan lục phẩm, lương bổng rất ít. Ông đã từng kết hôn nhưng sau khi vợ ông qua đời vì bệnh, ông vẫn sống cô độc cho đến tận bây giờ, trong nhà cũng không có người hầu.
Cha nuôi mở cửa, nhìn thấy ta, hốc mắt ông đỏ lên, ta hét lên: "Cha, con nhớ cha quá!" Không ngờ cha nuôi còn xúc động hơn cả ta, ông đã khóc ngay tại chỗ.
"Con gái đã gả đi rồi sao lại nửa đêm về nhà, không hợp phép tắc đâu. Thôi, hai người đi dạo trên phố đi, trời sáng rồi hãy về!"
Cửu Vương gia cười một tiếng.
Cha nuôi định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-co-suc-manh-lay-troi-chuyen-dat/3600729/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.