*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
@CV Lan Lăng: Tể thái cùng rau du mạch đến cùng có cái gì khác biệt, online chờ, gấp. [phát điên]
————————————————————
Tể thái: tên một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Lâm Hạ đặt sandwich đã làm tốt vào trong cà mèn giữ ấm để ở một chỗ dễ chú ý trên bàn, nhìn trái nhìn phải lại cầm lấy hộp sữa bò dằn lên trên, nhớ tới trên báo ngày hôm qua có nói đàn ông trước hai mươi lăm tuổi còn có thể cao lên, lỡ như là thật thì sao nhỉ?
Nghĩ nghĩ tới người đàn ông ước chừng 1m92 trong phòng, chiều cao khiến người khác cực kỳ hâm mộ, nam nhân lại thường xuyên oán giận quá cao, chỉ bởi vì phải cúi đầu mới có thể hôn được mình, nếu thật sự cao thêm nữa? Lâm Hạ nghĩ đến vẻ mặt sụp đổ của hắn không khỏi âm thầm cười xấu xa.
Di động để trên bàn cơm vang lên vài tiếng tít tít, ngón tay thon dài của Lâm Hạ mở ra giao diện weibo, một cái nhắc nhở mới liền bật ra ——
@CV Lan Lăng: quả nhiên hữu dụng. [tự hỏi]//@ vương gia vương phi nhất sinh thôi: ôm chặt y!! //@CV Lan Lăng: người nào đó cứ thích đá chăn, làm sao được?
Sao vừa rời giường liền xoát weibo. Lâm Hạ cong mắt cười nghe tiếng chìa khóa va chạm do ai đó cố ý phát ra, một lát sau trong toilet truyền ra tiếng nước rào rào, vài giây sau, nam nhân cao lớn khóe miệng còn vương chút bọt kem xuất hiện ở trước mắt Lâm Hạ. Tần Nhạc giống như một con berger Đức cỡ lớn treo mình trên người Lâm Hạ, nhe răng nanh, một bộ cầu hôn hôn cầu ôm ôm.
Lâm Hạ buồn cười, ra vẻ có lệ chạm chạm môi hắn, kết quả nam nhân không bằng lòng, cánh tay dài ôm lấy người ta hôn đến trời đất quay cuồng, sau đó nói thầm: “Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy.” Đồng hồ trên tường vừa mới qua bảy giờ, mọi khi tới lúc này y vẫn còn là một bộ ngủ chưa no chui vào trong lòng mình cọ cọ, phúc lợi bị cướp đoạt Tần Nhạc rất bất mãn.
Nam nhân diện mạo xinh đẹp nhún vai hơi mang chút bất đắc dĩ: “Sắp thi văn nghệ rồi nên cần làm chút chuẩn bị.”
Tần Nhạc kỳ thật chính là một bộ tính tình thiếu gia bá đạo, chỉ là trước đôi mắt cười của Lâm Hạ kia liền biến thành chó hình người ngây thơ thích làm nũng bán manh yêu lăn vòng vòng trên mặt đất, điều này tương phản quá lớn với diện mạo sắc bén của hắn, cho nên mỗi lần bạn tốt của hắn thấy hắn gọi điện thoại đều sẽ trốn ra xa xa đếm số da gà rơi rụng của mình.
Lâm Hạ nheo mắt cũng ngáp một cái, lười biếng dựa vào cái đệm thịt cao lớn phía sau. Lâm Hạ tuy rằng cũng không thấp, nhưng chân dài eo thon, đứng bên cạnh Tần Nhạc liền trực tiếp nhỏ xuống, Tần Nhạc có đôi khi đau lòng người này ăn thế nào cũng không mập, thoạt nhìn cả người mình đều có thể bao trọn lấy y.
Tần Nhạc hôn hôn nốt ruồi son nơi khóe mắt y, ôm người lên đặt xuống sô pha, một bàn tay cường thế che mắt y: “Ngủ thêm một chút đi, lát nữa anh lái xe đưa em đi.” Khóe miệng Lâm Hạ cong lên nghe lời nhắm mắt lại, bộ dáng im lặng so với hành vi đá chăn tối hôm qua tựa như hai người khác nhau.
Lâm Hạ có giấy phép lái xe, chỉ tiếc không có bất cứ giá trị gì hết, sau cái lịch sử đen tối lần đầu tiên lái xe đã chạy vào bồn hoa, Tần Nhạc liền tịch thu giấy phép lái xe của y.
Y là giảng viên đại học, thời gian lên lớp cũng không nhiều, từ nơi này đi đến trường học cũng chỉ mười lăm phút, Lâm Hạ xem như rèn luyện thân thể, ngẫu nhiên Tần Nhạc ra ngoài cùng lúc với y sẽ tiện đường mang y theo.
Nhưng mà hôm nay Tần Nhạc nghỉ, hôm qua công ty bọn họ vừa ký xong một hợp đồng lớn, Lâm Hạ vốn muốn để hắn nghỉ ngơi cho tốt, nhưng người yêu đã yêu cầu, y cũng sẽ không khó hiểu phong tình mà cự tuyệt như vậy.
Tối hôm qua hai người lăn lộn quá muộn, Lâm Hạ thẳng đến xe khởi động mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, bộ đồ thể thao đắp trên người truyền đến mùi hương dễ ngửi trên người nam nhân, còn lưu lại một chút vị thuốc lá nhàn nhạt. Lâm Hạ rụt rụt người vào trong chiếc áo, theo thói quen nghiêng đầu về phía người lái xe.
Nam nhân đang đợi đèn xanh nhìn người ngủ say sưa cũng không tự giác mỉm cười, nhìn nhìn đôi môi nhếch lên, nhịn không được trộm hôn một cái.
Đợi đến lúc Lâm Hạ triệt để tỉnh lại thì đã đến cửa trường học, Tần Nhạc xoa nhẹ tóc y, cầm ra một cái dây cột tóc sẫm màu: “Anh buộc giúp em.”
Lâm Hạ cười tránh thoát tay hắn, rút lấy sợi dây cột tóc, hất lọn tóc xoăn trên vai lên, vứt cho hắn một cái mị nhãn: “Có người nói em thả tóc xuống nhìn tương đối đẹp hơn.”
Tần Nhạc mặt không biểu tình hỏi: “Ai nói?” Rất có tư thế chỉ cần y dám nói tên ra, thì sẽ xắn tay áo đi tìm người đánh nhau.
Lâm Hạ khẽ chớp mắt, nốt ruồi son nhẹ nhảy lên một cái, ngón trỏ tay phải dựng thẳng lên làm động tác “suỵt”, dùng thanh âm mị hoặc nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ nhìn không đẹp sao?”
Trán Tần Nhạc giật giật, vươn tay muốn giữ chặt yêu tinh trêu người kia, kết quả yêu tinh kia trêu chọc người ta xong nhưng không phụ trách lại nhanh tay lẹ mắt chạy trốn tới ngoài cửa xe, đầy mặt vô tội: “Bị muộn rồi.”
Tần Nhạc nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Hạ không biết nghĩ cái gì, dựa cửa xe châm một điếu thuốc rồi để nó tự cháy, làn khói mịt mờ chặn tầm mắt sâu thẩm của hắn, chờ người kia đi xa đến sắp không thấy bóng dáng hắn mới lấy lại tinh thần, ngậm điếu thuốc, lấy di động chụp lại bóng người thon dài kia.
Lâm Hạ mặc một cái áo khoác to hơn người y, rụt cổ, sáng sớm tháng ba còn hơi lạnh. Quay đầu phất phất tay với Tần Nhạc, vòng qua một chỗ rẽ đã không thấy bóng người.
Tần Nhạc dụi đầu thuốc chưa cháy hết, cúi đầu phát một cái weibo ——
@CV Lan Lăng: vợ yêu rất nghịch ngợm [kèm ảnh]
Phông nền bức ảnh bị Tần Nhạc dùng Mosaic dán lên, chỉ lưu lại một bóng lưng mơ hồ.
Quay lưng lại gương, Lâm Hạ cầm di động ảo não gẩy gẩy tóc, thông qua ảnh ngược cố gắng nhìn sau gáy, bất đắc dĩ phát hiện vẫn không có biến mất bao nhiêu, sau đó dùng dây cột tóc cột một cái đuôi thỏ nhỏ, dây cột tóc sẫm màu cũng không nữ tính, ngược lại khiến Lâm Hạ thiếu vài phần yêu diễm, hơn vài phần thuần khiết, ở một cái học viện mỹ thuật, trang điểm như vậy cũng không đặc biệt.
Lâm Hạ thuần thục gẩy gẩy tóc che lại vết sẹo đã nhạt màu kia, ngồi trước máy tính thở dài một hơi, nhập “Làm thế nào để xóa sẹo” vào thanh tìm kiếm. Nửa phút sau mặt không biểu tình đóng lại trang web, nếu y dám vì cái này mà đưa mình lên bàn giải phẫu một lần nữa, phỏng chừng Tần Nhạc có thể xách laser hủy luôn cả cái bệnh viện.
Lâm Hạ nhìn chủ nhiệm giáo vụ còn chưa có tới, tranh thủ lúc rảnh rỗi xoát weibo, đầu tiên liền nhìn đến weibo vừa mới phát của Lan Lăng, bên dưới rất nhiều người trả lời ——
“A a a a, mỗi ngày đều bị ngọt tỉnh, thiệt hạnh phúc!!!”
“Vương gia lại đăng ảnh làm mờ, đưa tui vương phi xinh đẹp rõ nét đi nha nha nha!!!”
“Manh đúng CP rồi, mỗi ngày đều có đường ăn.”
Đương nhiên còn có người trêu chọc ——
“Show cho lắm chia tay càng nhanh!!”
“Mỗi ngày rời giường chuyện đầu tiên là phải đeo kính đen!!”
“Công khóa mỗi ngày của Lan Lăng đại đại chính là show ân ái!!
……
Còn có vài ID Lâm Hạ quen thuộc la hét bảo Lan Lăng mang vợ ra xem.
Lâm Hạ nghe được tiếng mở cửa, nhanh tay nhanh chân chuyển phát weibo ——
@ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân: vợ anh là của em [đắc ý]//@CV Lan Lăng: vợ yêu rất nghịch ngợm [kèm ảnh]
“Tiểu Lâm, lại đây giúp một tay.”
“Đến đây.” Lâm Hạ đóng lại trang web, đứng dậy tập trung vào đống tài liệu.
Lan Lăng bổ sung lại phần âm lúc trước vì công tác mà kéo dài, liền thấy được Lâm Hạ chuyển phát, trong mắt nhiễm ý cười, xua tan âm trầm lúc sáng sớm ——@CV Lan Lăng: có gan a.
Lâm Hạ tới lúc nghỉ trưa rốt cục thở ra một hơi, lấy di động ra trả lời ——
@ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân trả lời @CV Lan Lăng: [đáng thương] em đổi vợ với anh nha.
@CV Lan Lăng trả lời @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân: [suy xét] có chút thiệt thòi nha, vợ anh xinh đẹp lại giỏi giang, vợ em ham ăn lười làm bộ dạng còn dữ, không đổi không đổi.
Lâm Hạ phụt một tiếng bật cười, liên tưởng tới vẻ mặt Tần Nhạc, lại càng vui vẻ, bên trong mi mắt cong cong toát ra một cỗ ngọt ngào.
Tần tổng giám thật là giỏi nói lời ân ái.
“Này, ăn cơm chưa?” Lâm Hạ gọi vào điện thoại nhà.
“… Ăn rồi, không ngon bằng vợ anh làm.” Thanh âm nổi tiếng hoa lệ trong giới võng phối của Tần Nhạc lúc này trở nên ủy ủy khuất khuất.
Lâm Hạ bị hắn chọc cười: “Vậy em bảo vợ em làm cho anh ăn?”
“… Sau đó chúng ta liền muốn sửa chữa phòng bếp.”
“Buổi tối muốn ăn cái gì? Em đi mua đồ ăn.”
Bên kia quả quyết cự tuyệt: “Anh đi mua đồ ăn, sau đó đi đón em tan tầm.”
“Ừm được, đừng nhầm cần tây với hành.” Lâm Hạ lấy chuyện lúc hai người vừa ở chung ra chọc hắn.
“… Anh sẽ mang theo sách hướng dẫn rau củ quả.” Trong thanh âm mang theo một cỗ quẫn bách.
Hai người ôm điện thoại ngọt ngọt ngào ngào nói lời ân ái.
Thẳng đến Lâm Hạ lưu luyến không rời dặn dò nam nhân: “Nhớ ngủ trưa.” Đáy mắt tái xanh lúc sáng khiến y đau lòng không thôi.
“Ừ, em cũng vậy, buổi chiều đói bụng thì ăn chút gì đó, buổi tối ôm em ngủ đều có thể đụng đến xương sườn.” Tần Nhạc bất mãn.
“Ừa.” Lâm Hạ thấy bốn phía không người liền hôn hôn di động.
Tần Nhạc cũng hôn hôn microphone, nếu là công nhân viên nhìn thấy tổng giám của bọn họ lúc này đầy mặt ngọt ngào, chỉ sợ tốc độ code đều bị dọa đến X2.
Lâm Hạ có chút bất đắc dĩ nhéo nhéo eo chính mình, mới trước đây không dưỡng tốt, sau này lại ăn ra sao cũng không thêm được miếng thịt nào. Chút thịt trên người này vẫn là Tần Nhạc sau này từng chút canh canh nước nước nuôi ra đến.
Lâm Hạ vừa ra cổng trường liền nhìn thấy nam nhân dựa vào cửa xe, thân cao gần 1m9 khiến rất nhiều nữ sinh của học viện nhìn trộm, ngũ quan sắc bén như đao gọt thoạt nhìn người sống chớ gần, chỉ là trong nháy mắt vừa nhìn thấy y, lạnh lùng trên mặt nháy mắt trở nên nhu hòa.
Lâm Hạ chạy chậm tới, kết quả bên cạnh vang lên một trận thổn thức, nam sinh là thất vọng thế nhưng không phải mỹ nữ, còn nữ sinh? Lại là ai oán chính mình ngay cả một người nam nhân cũng không bằng, còn có một số còn lại là nhận ra đó là thầy giáo trong học viện bọn họ——
“A, người kia có phải là thầy Lâm không? Bộ dạng nhìn đẹp thật, tui cảm giác hoa khôi cũng không đẹp bằng thầy.”
“Xinh đẹp có ích lợi gì, em đừng có diễn sâu. Nhìn thấy không, anh đẹp trai mà mười giây trước em nhìn mê mẩn là bạn trai thầy.”
“A?! Thật hả? Gạt người đi, sao chị biết.”
“Chị? Chị coi cái tiết mục ân ân ái ái này bốn năm rồi.” Học tỷ năm tư ý đồ kéo sư muội năm nhất đang còn mê trai này đi.
“… Đàn ông tốt đều ở cùng đàn ông, ai, mình chừng nào mới có thể có bạn trai đây?”
Lâm Hạ ngoan ngoãn ngồi trên ghế phó điều khiển để Tần Nhạc cài dây an toàn cho y, sau đó nắm mặt nam nhân dùng lực kéo ra hai bên: “Về sau không cho đứng ở bên ngoài!”
“… Ngao… Vì… sao… vậy.” Khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn bị nhéo vặn vẹo, thanh âm mơ hồ không rõ.
“Anh không phát hiện mấy nữ sinh kia đều muốn dán lại đây sao?” Y thấy không thiếu nữ sinh bắt đầu lấy gương soi ra chỉnh sửa trang điểm.
“Ghen a?” Tần Nhạc nhếch môi cười.
“Không phải, em cảm giác hẳn là nên treo cái bảng —— thu phí tham quan.”
“Ồ, vậy em mỗi ngày nhìn anh nhiều như vậy, anh đây không phải là đã trở thành triệu phú?” Tần Nhạc ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, lỗ tai Lâm Hạ một chút liền đỏ.
Lâm Hạ che lỗ tai mẫn cảm quá mức của mình lại, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Em bán luôn, đầy tớ, mau lái xe.”
“Vâng, lão gia.” Tần Nhạc làm một cái lễ hôn tay chẳng ra làm sao, thành công khiến Lâm Hạ cười lên tiếng.
Xe vững vàng chạy về nhà.
“Đây là cái gì?” Lâm Hạ lấy ra cọng rau xanh mượt từ trong túi mua sắm.
“Anh muốn ăn cá lăng đóng hộp xào du mạch.” Tần Nhạc tựa như một chú chó cực lớn dính người dán lên trên người Lâm Hạ, hắn nhớ thương món cá lăng đóng hộp do Lâm Hạ tự mình làm kia thật lâu rồi.
Lâm Hạ cười cong mắt, nốt ruồi son nhảy lên, khiến Tần Nhạc nhìn y nhìn hơn tám năm lại vẫn cứ bất giác thất thần, chỉ là câu tiếp theo lại khiến tâm hồn hắn tổn thương sâu sắc.
“Tiền đề là anh phải mua du mạch về —— nhưng mà đêm nay chúng ta có thể ăn sủi cảo tể thái.”
“…” Tần Nhạc cúi đầu lấy di động ra mặt không biểu tình đặt mua một quyển thực vật bách khoa toàn thư sau đó lại phát một cái weibo, ôm ngang lấy cái người đang ôm bụng cười sắp chảy nước mắt mang vào phòng ngủ: “… Anh muốn ăn món khai vị.”
Cảm giác đột ngột không trọng lực khiến Lâm Hạ liều mạng giãy dụa: “A… Nhưng mà em rất đói bụng, em muốn ăn sủi cảo.”
Bước chân của Tần Nhạc tâm hồn bị tổn thương dừng lại một chút, nâng nâng đo lường sức nặng trên tay, cuối cùng vẫn là quyết định vòng vào phòng bếp, một bên tự mình thôi miên, đây không phải đau lòng không phải đau lòng, chỉ là heo phải nuôi béo ăn mới ngon.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]