Chương trước
Chương sau
Biên dịch : Yên Hy

Nơi này không có ai, Yến Cửu cũng không muốn lại gọi cậu ta là "Thầy Bạch".

Bạch Lạc khẩn trương đến mức tay đều phát run, lại bởi vì lo lắng bị Yến Cửu nhận thấy được bản thân không thích hợp, hoàn toàn không dám lấy tay từ túi quần ra.

Nhưng mà Yến Cửu liếc mắt một cái đã nhìn ra sự chột dạ.

Tuy nói hiện tại cậu còn chưa nhớ tới quá nhiều việc, nhưng một câu vừa rồi, đã thành công xé ra khuôn mặt thật của Bạch Lạc.

Những việc phát sinh trên người cậu, không thoát được quan hệ với cậu ta.

Thấy Bạch Lạc chậm chạp không mở miệng, Yến Cửu chịu đựng cảm giác không khỏe mãnh liệt, nắm chặt tay vịn sô pha đứng lên.

"Cậu Bạch ...... Không định giải thích một chút sao?"

Vóc người Yến Cửu gần bằng Bạch Lạc, nhưng phần hồn nhiên cùng cao ngạo sẵn có là thứ Bạch Lạc chẳng thể nào học được.

Mặc dù vào hiện tại người trước mắt có thể gán với trạng thái chật vật, cũng vẫn không có nửa điểm thay đổi.

"Tôi cần giải thích cái gì?" Bạch Lạc cắn chết không thừa nhận, ôm cánh tay lui về phía sau nửa bước, nhìn Yến Cửu, "Chẳng lẽ anh Cửu muốn......"

Hai người bọn họ nói chuyện bị Đinh Tư Dận đột nhiên vọt vào đánh gãy.

"Yến Tử!" Đinh Tư Dận sợ Yến Cửu bị hại, vào cửa liền đi nhanh đến chỗ Yến Cửu, "Cậu sao rồi?"

Anh chàng ở trong phòng chơi thấy Khâu Khâu cùng Mạt Mạt, thuận miệng hỏi Mạt Mạt một câu bố bé ở đâu, nhận được đáp án Cửu Cửu đang một mình ở trong phòng.

Cái trả lời này nghe vào trong tai Đinh Tư Dận không thể nghi ngờ như một tiếng sấm, sợ tới mức mở chân chạy vào phòng Yến Cửu.

Bạch Lạc bị hoảng sợ, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thản trước đó, cười nói với Đinh Tư Dận: "Anh Đinh à, tôi đang tán gẫu với anh Cửu, nhìn tư thế này của anh, thật giống như tôi sẽ ... anh Cửu."

Cậu ta nắm chính xác Yến Cửu sẽ không xúc động chọc phá chính mình, rốt cuộc nói ra trước mặt tên ngu xuẩn Đinh Tư Dận này, không có bất luận ý nghĩa gì.

Hết thảy đều phải dựa vào bằng chứng.

Nhưng Yến Cửu vĩnh viễn đều sẽ không tìm lại được chứng cứ.

Đinh Tư Dận liên tục kiểm tra xem trên mặt Yến Cửu có vết thương nào không nhìn Bạch Lạc một cái, mở miệng liền chửi: "Mẹ kiếp, ai là anh trai cậu?"

Anh ta không phải ỷ vào trong căn phòng không có camera mới mắng Bạch Lạc, mà đơn thuần phát ra từ nội tâm, hiện tại cho dù có một trăm máy quay chỉ thẳng mặt, anh ta cũng như cũ không nói thiếu nửa chữ để duy trì thiết lập tính cách.

Bạch Lạc không sao nhún vai, cười ha ha nói: "Thời gian tới rồi, chúng ta nên đi xuống lầu ăn cơm chiều thôi."

Nói xong, mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Từ sớm lúc mọi người còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, Cận Quang cùng Hạ Vân Sanh cũng đã xuống lầu, im lặng làm xong cơm chiều.

Bàn tay nắm chặt của Đinh Tư Dận bị Yến Cửu đè xuống, cắn răng lại muốn đuổi theo ra ngoài, dưới lầu lại truyền đến tiếng chào tiếp đón của tổng đạo diễn: "Các cha và bảo bối, xuống lầu ăn cơm chiều thôi!"

"Dạ được ~" Mạt Mạt chạy ra khỏi phòng chợi, tiếng chạy vang dội xuống dưới lầu, theo sau "Lộc cộc" chạy tới phòng mình cùng Cửu Cửu, đẩy cửa ra, "Cửu Cửu, măm cơm cơm thui! Í, thú Tiểu Đinh ~ thú Tiểu Đinh cũng măm cơm cơm nha ~"

Yến Cửu nhẹ nhàng đẩy Đinh Tư Dận một cái, ý bảo anh ta quản lại cảm xúc.

Đinh Tư Dận nở nụ cười, đi qua khom lưng ôm Mạt Mạt vào trong lòng ngực, một tay khác cầm món đồ chơi nhỏ được Mạt Mạt cầm khỏi phòng con gái mình: "Được rồi, chúng ta xuống lầu ăn cơm nha ~"

*

Mọi người ngồi vòng quanh bàn ăn.

Bàn ăn không tính quá lớn, cho nên đường kính đối với chiều dài cánh tay Bạch Lạc không quá dài.

Phần lớn đồ ăn trên bàn đều làm từ củ cải, nhưng vì có thể để các bạn nhỏ ăn no, tổ chương trình chuẩn bị rất nhiều thịt gà bọn nhỏ thích.

"Nào, Mạt Mạt," Bạch Lạc dùng đũa gắp cái đùi gà duy nhất còn lại trên mâm vào trong chén Mạt Mạt, "Chú Bạch lấy cho con cái đùi gà lớn, ăn nhanh đi."

Mạt Mạt tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mơ hồ có thể nhận thấy được Cửu Cửu dường như không thích thú Bạch này.

Vì thế bé nhịn xuống nước miếng mình, lễ phép chép chép miệng: "Cảm ơn ạ ~ Mạt Mạt không cần đâu~"

Ngay cả 'thú Bạch' cũng chưa kêu.

Ý cười trên mặt Bạch Lạc cứng đờ.

Cậu ta không nghĩ tới Mạt Mạt mới 4 tuổi sẽ hiểu được nhiều như vậy, đến cảm xúc nhỏ bé của Yến Cửu như thế cũng sẽ chú ý được.

【 quả nhiên, tên nhóc xấu nhà Yến Cửu thật là không biết điều mà, mệt nhóc ta lớn lên xinh đẹp đáng yêu thế, thật dư thừa 】

【 hu hu hu Lạc Lạc, đưa đùi gà cho chị đi, chị thích ăn lắm 】

【Người bên trên cmn có ghê tởm không hả 】

【 Lạc Lạc, mau đem đùi gà cho Đản Quyển Nhi nhà chúng ta đi 】

【 đúng vậy nha, bảo bối Đản Quyển Nhi bị bắt nạt cả một ngày, nhanh đưa đồ ngon cho bé đi 】

【 thật hề hước, em trai Bạch Lạc kiêu ngạo muốn hết lên trời luôn, khúc nào bị bắt nạt cả ngày? 】

【 cười chết, tui nhận ra fans Bạch Lạc là thật con mẹ nó đê tiện từ xương ra à, cạn mịa lời 】

Yến Cửu cầm lấy đũa, gắp đùi gà từ trong chén Mạt Mạt ra ngoài, đặt vào trong chén Đản Quyển Nhi: "Đản Quyển Nhi ăn đi."

Đản Quyển Nhi từ nhỏ là bảo bối được người trong nhà yêu chiều, vừa rồi anh trai gắp đùi gà cho Mạt Mạt, nhóc đã rất không vui.

Bởi vậy lúc nhìn thấy chú xinh đẹp đối diện mình gắp đùi gà cho mình, Đản Quyển Nhi tuy rằng vui một chút, nhưng ngại cậu là bố của Mạt Mạt xấu xa, một câu cảm ơn cũng không nói,, cúi đầu ăn luôn.

Bạch Lạc không có cách nào với em trai mình, đành tùy nhóc làm sao vui là được, bản thân vẫn như cũ đặt lực chú ý trên người Yến Cửu cùng Mạt Mạt.

Từ chối của hai bố con này vẫn chưa làm cậu ta biết khó mà lui.

Cậu ta buông đũa, làm ra tư thái một bộ tùy ý tán gẫu nhìn Mạt Mạt: "Bảo bối nhỏ, con lớn lên giống bố con thật."

Yến Cửu nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy bỗng có chỗ nào không quá thích hợp.

Cẩn thận cân nhắc một chút, cậu mới ý thức được, có lẽ ở trong lòng Bạch Lạc, Tư Việt mới là bố Mạt Mạt, dù sao 'ba' trong miệng Mạt Mạt cũng không thể đưa lên.

Nghĩ đến đây, nghi hoặc trong lòng cậu nháy mắt nhạt đi.

Nhân lúc Yến Cửu xuất thần, Bạch Lạc nhanh chóng vươn tay sang sờ soạng khuôn mặt Mạt Mạt, lại trong lúc vô ý để lộ ra đồng hồ dưới cổ tay áo.

Tầm mắt Mạt Mạt lập tức bị hấp dẫn, "Oa" một tiếng: "Thật chinh đẹp nha ~"

Nghe được Mạt Mạt nói, Bạch Lạc không chút do dự, trực tiếp lấy xuống, đặt vào tầm tay Mạt Mạt: "Tặng cho bảo bối nhỏ."

【!!! Kia chính là PATEK PHILIPPE đó Lạc Lạc! Anh sao có thể nói đưa là đưa?! Hơn nữa muốn tặng cho Yến Cửu nữa! 】

【 trời ạ, Lạc Lạc thật sự thiết lập thiếu gia hào môn ổn nha, chiếc này đã 106 vạn rồi a a a 】

【 con trai Yến Cửu cũng quá không có mắt luôn? Đồng hồ người ta lại đi xin? 】

【??? câu nào Mạt Mạt nói bản thân muốn đồng hồ Bạch Lạc hả? Mày cmn tự mình đoán hả? À không đúng, chính chủ nhà mấy người tiện, tự mình nguyện ý cho đó 】

【Mày trông cậy vào một đứa nhỏ còn chưa mọc răng hiểu đồng hồ quý cỡ nào? Đừng ở đây dãy điên được không ? 】

【sao tui nhận ra, từ lúc Bạch Lạc xuất hiện, sao thêm nhiều người mắng Yến Cửu thế, tôi nhớ bầu không khí phòng phát sóng trực tiếp phía trước không phải như thế a 】

【 là bởi vì người thích Bạch Lạc, sẽ không xem Yến Cửu phát sóng trực tiếp á 】

【 hiện tại Bạch Lạc tới, khẳng định muốn tạo đà cho Bạch Lạc ở phòng phát sóng trực tiếp, cho nên liền mắng Cửu Cửu, không để ý tới đám chó điên này là được 】

Muốn dùng một cái đồng hồ hỏng này thu mua bé ngoan nhà cậu ?

Yến Cửu nhướng mày, nghiêng đầu liếc mắt một cái, thấy rõ kiểu dáng, chậm rì rì đẩy màn hình vào trong tay Bạch Lạc: "Không cần, chiếc này nhà tôi có, đều đóng bụi rồi."

Bạch Lạc lôi kéo khóe miệng cười cười, duỗi tay cầm lấy tới một lần nữa mang lên, không lên tiếng nữa.

*

Bởi vì cơm chiều như cũ là Hạ Vân Sanh cùng Cận Quang làm, cho nên nhiệm vụ rửa chén tự nhiên mà rơi xuống bốn người không có nấu cơm.

Đinh Tư Dận thấy trạng thái Yến Cửu có điểm kém, vừa muốn để cậu không cần phải xen vào nơi này, lên lầu đi nghỉ ngơi, liền nghe thấy Loan Trì đã mở miệng trước: "Tiểu Yến, sắc mặt cậu nhìn qua không tốt lắm, có phải chỗ nào không thoải mái không? Đi đi đi, mau lên lầu nghỉ ngơi chốc lát đi."

Người tập võ tràn đầy sức lực, giọng nói vang cao hơn Đinh Tư Dận rất nhiều, giọng Loan Trì vừa ra, toàn bộ nhân viên công tác trong phòng khách đều nhìn lại đây.

Có mấy nhân viên công tác trong lén lút phá lệ có hảo cảm với Yến Cửu trực tiếp đến trước mặt, bạn một câu tôi một câu khuyên: "Tiểu Cửu, không thoải mái cũng đừng chống đỡ, lên lầu nghỉ ngơi chốc lát đi, chén đũa chúng tôi rửa giúp cậu."

Yến Cửu nguyên bản bởi vì sức khỏe của mình không tốt mà có chút quẫn bách, lúc này lại đột nhiên bị nhiều người quan tâm chăm sóc như vậy, không khỏi thẹn thùng đỏ mặt: "...... Tôi thật không có việc gì, một chồng chén mà thôi, vẫn có thể rửa."

"Được rồi đừng nhiều lời," Đinh Tư Dận không khỏi phân trần lôi kéo cánh tay cậu, vừa đi lên lầu nói, "Cậu cứ đi ngủ một giấc cho ngon đi, buổi tối phỏng chừng còn có hoạt động, dưỡng tốt thể lực đi lại đến trào phúng tôi."

Yến Cửu bất đắc dĩ thở dài, mặc cho Đinh Tư Dận lôi kéo mình, cường ngạnh đưa lên lầu.

【hu hu Tiểu Đinh thật sự tốt quá luôn 】

【 từ lúc ảnh ra mắt tới nay, hình tưởng tui vẫn chưa từng thay đổi (tuy rằng mấy ngày trước vì Tiểu Cửu tay xé tra nam, tui....... Dao động một chút chút xíu) 】

【 Tiểu Đinh xác thật đặc biệt đặc biệt tốt, xem tần suất bình thường ảnh đăng sinh hoạt ba Phoebe sẽ biết, là người siêu cấp chăm sóc người 】

【 ha ha ha trừ bỏ không biết nấu cơm ra, anh ấy đều khá tốt 】

【 nếu không phải bởi vì Tiểu Đinh có vợ, Mạt Mạt có mẹ, ta khả năng thật sự muốn ship CP 】

【 vẫn tôn trọng bọn họ một chút đi, đều có gia đình rồi 】

【 hơn nữa bầu khí hơi hai người bọn họ kỳ thật không phải quá nhiều hint, vừa thấy chính là loại thuần an hem á 】

【 ha ha ha dù sao cũng là đã lạy gia cầm, hơn nữa hai người bọn họ con có một anh ngỗng bên trên che chở đó 】

【 cười chết, sao lại nói cái này ha ha ha, tui có thể cười cả đời 】

"Nằm xuống ngủ! Không được xem di động nha," Đinh Tư Dận đem người dỗi vào trong chăn, lung tung kéo kéo góc chăn, nói với Yến Cửu, "Tôi lập tức để nhân viên công tác đi lên lắp camera sau."

Yến Cửu hiểu ý anh ta, cười nhạt gật gật đầu, nhắm mắt lại.

Đinh Tư Dận bưng ly nước ấm đi lên, ở mép giường nhìn cậu chốc lát, thấy Yến Cửu đại khái ngủ rồi, liền nhẹ tay nhẹ chân rời đi.

Tiếng đóng cửa vang lên, Yến Cửu chậm rãi mở to mắt, trở tay sờ qua di động được Đinh Tư Dận đặt trên tủ đầu giường.

Cậu sở dĩ theo ý Đinh Tư Dận, không hề kiên trì muốn rửa chén, đều không phải cậu muốn lười biếng, mà hiện tại cậu cực kỳ cần ......

Gọi một cuộc điện thoại cho Tư Việt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.