Chương trước
Chương sau
Biên dịch : Chu

Chỉnh sửa : Yên Hy

Đinh Tư Dận phía sau người quay phim đã sớm nghẹn đến sắp nội thương, nhưng vẫn như cũ, bất động như núi giữ vững cương vị của mình.

【Tôi rất bội phục người quay phim, sao ổng có thể nhịn được ta 】

【Nếu là tui ở hiện trường, khẳng định sẽ cười đến ị đầy đất 】

【Thật không thể tin được đời này của tui còn có thể thấy cảnh Đinh Tư Dận tận 80 triệu fans thảm thành như vậy, hahahaha 】

"Thế nào, bay trúng đầu tôi còn định mặc kệ à?" Tay Đinh Tư Dận dính bột mì, không có cách chạm vào đầu mình, chỉ có thể bất đắc dĩ trừng Yến Cửu: "Người anh em, giúp tôi lấy xuống đi."

Yến Cửu nghẹn cười, giơ tay bắt lấy dải củ cải trên đỉnh đầu anh ta, ném vào thùng rác: "Đừng giận nha, tôi sẽ nói Mạt Mạt hát xin lỗi anh."

【Ha ha Mạt Mạt vô tội lại phải thay bố trả nợ】

"Tiểu Yến, để anh giúp cậu nấu cơm." Âm thanh ôn hòa của Hạ Vân Sanh vang lên: "Cậu và Mạt Mạt muốn ăn gì?"

Yến Cửu cùng anh hoạt động một ngày, quan hệ trở nên thân thiết hơn không ít, lập tức cười trả lời: "Anh Sanh vất vả rồi, em với Mạt Mạt ăn gì cũng được."

Thấy tình huống này, tổng đạo diễn ngồi phía xa vội cầm loa: "Thầy Hạ, nhắc nhở một chút, cơm chiều của ai người nấy làm."

Nghe xong, Yến Cửu cũng lười nói lời vô nghĩa với anh ta, trực tiếp đem màn hình của người quay phim phía sau mình bẻ về hướng Miêu Trí Quân.

【chèn ưi, người của tổ đạo diễn ngang nhiên gian lận a, bọn họ vẫn giúp Miêu Trí Quân nấu cơm? Nịt nọt thật 】

【Tui thắc mắc tại sao màn ảnh tiếp theo của Miêu Trí Quân lại được quay trong thời gian dài 】

【Ha ha ha ha, tôi phát hiện Yến Cửu thật sự là "phản diện không nhiều lời", trực tiếp đánh mặt tổ đạo diễn.】

Nhìn màn hình phát sóng trực tiếp đang hiện lên hình ảnh nhân viên công tác giúp Miêu Trí Quân nấu cơm, tổng đạo diễn tức khắc yên lặng, xấu hổ ha ha hai tiếng, ngầm đồng ý cách làm của Hạ Văn Sanh.

Vóc người Hạ Văn Sanh không tính cao, động tác mở cửa tủ khiến cho phần tay áo ở cổ tay hơi co lên một chút, cổ tay áo trượt lên trên cánh tay, nhưng vì anh rất tập trung nhón chân tìm đồ vật, trong lúc nhất thời cũng không để ý chuyện lộ một mảng cánh tay.

"Sanh ca, tôi giúp anh lấy..." Yến Cửu vừa nói được một nửa, khóe mắt ngoài ý muốn nhìn tới một mảng vết bầm được che bằng kem che khuyết điểm trên cánh tay trắng nõn nọ.

Thì ra là thế.

Yến Cửu nghiêng người ngăn màn hình, im lặng không nói gì túm tay áo anh kéo xuống, trước đôi mắt ngạc nhiên của Hạ Vân Sanh giúp anh lấy đồ.

Có Hạ Vân Sanh hỗ trợ, cuối cùng Yến Cửu và Mạt Mạt cũng có thể ăn một bữa no nê.

Bữa cơm chiều kết thúc, tổ đạo diễn bắt đầu phân chỗ ở đêm nay.

"Hôm nay anh Miêu lời 350 đồng, Tư Dận và thầy Loan là 190 đồng và 210 đồng, mà thầy Hạ và Tiểu Yến lời giống nhau, đều 200 đồng."

Dường như Đinh Tư Dận bị tổn thương nặng nề: "Cái gì? Tôi đi chuyển phát nhanh mà vẫn kiếm được ít tiền hơn Yến Cửu á?"

Tổng đạo diễn tặng anh ta một dấu tay đừng nóng này: "Nhưng xét thấy Phoebe vẫn luôn ở bên cạnh giúp bốlàm việc, mà Khâu Khâu và Mạt Mạt lại ở xưởng rửa xe chơi bắn nước, tổ đạo diễn quyết định trừ của thầy Hạ và Tiểu Yến 10 đồng, đưa cho Phoebe, bởi vậy tiền lời của Tư Dận biến thành 210 đồng."

【Tui cảm thấy tổ đạo diễn đang nhằm vào Yến Cửu và Hạ Vân Sanh 】

【Sao có thể, ảnh là ảnh đế, nâng còn không kịp, sao lại nhằm vào?】

【Tin nóng: Dù là ảnh đế, ảnh hậu, cũng chỉ là công cụ trục lợi của tư bản mà thôi.】

【Yến Cửu xứng đáng, hì hì】

"Bởi vậy thầy Hạ và Tiểu Yến trước mắt đang ở vị trí lót đế, phải chịu trừng phạt theo quy tắc. Thầy Hạ mang Khâu Khâu tá túc ở nhà thôn dân, Tiểu Yến mang theo Mạt Mạt dựng lều trại ở trong sân ngủ đêm nay, đương nhiên lều trại sẽ có dụng cụ sưởi ấm."

Tổng đạo diễn thử thăm dò điểm mấu chốt của Yến Cửu: "Có thể không Tiểu Yến?"

Yến Cửu nhướng mày, dáng vẻ ai đến cũng không cự tuyệt: "Đương nhiên có thể."

Nghe vậy, trợ lí đạo diễn không khỏi truy vấn: "Thầy Yến đồng ý cùng Mạt Mạt ở trong lều trại ở sân?"

Yến Cửu ngồi xổm xuống, giúp Mạt Mạt sửa lại mái tóc mềm mại, nhẹ giọng hỏi: "Mạt Mạt có đồng ý không?"

Mạt Mạt dùng mặt nhỏ núng nính cọ cọ mu bàn tay Yến Cửu, cười lộ ra hàm răng nhỏ: "Đồng ý ~"

Chỉ cần có thể ở bên cạnh Cửu Cửu, đi nơi nào cũng được!

【Yến Cửu điên rồi? Đây chính là thời tiết Kinh Hải tháng 10, đã sớm vài thu, ngủ trong sân dưới loại thời tiết này, đùa gì vậy?】

【Chính cậu ta tìm đường chết có thể đừng mang theo Mạt Mạt hay không?】

【Sức đề kháng trẻ con yếu, e là sẽ ngã bệnh.】

Tổng đạo diễn yên tâm, ngược lại nói với Hạ Vân Sanh: "Thầy Hạ có thể mang theo Khâu Khâu xuất phát được rồi."

Tính cách Hạ Vân Sanh rụt rè hướng nội, bắt anh đi tá túc ở nhà thôn dân, còn không bằng bắt anh ngủ ngoài sân cho rồi.

Huống hồ... Trên người anh còn có vết thương .

Ánh mắt Yến Cửu hơi trầm xuống.

"Ba ơi... Chúng ta đi đâu vậy?" Khâu Khâu ngậm nước mắt, vô cùng đáng thương nắm góc áo Hạ Vân Sanh.

Cậu bé không dám tới nhà người khác, bọn họ nhất định sẽ đuổi hai na con họ đi.

Nghĩ đến đây, nước mắt Khâu Khâu lã chã rớt xuống.

Daniel đã ngồi trên sofa chơi xếp gỗ, nghe thấy âm thanh Khâu Khâu khóc nức nở, cậu ta lập tức giữ chặt Nini, chỉ vào Khâu Khâu cười nhạo nói: "hahaha, nó khóc, nó không dám ngủ ở nhà nông dân."

Nini lớn hơn Mạt Mạt hai tháng, có thể nghe hiểu sự châm chọc trong giọng Daniel, vì thế lập tức rút tay mình ra, tiến vào trong lồng ngực của bố mình, nửa chữ cũng không thèm hé.

【Có phải Daniel quá đáng hay không? Khâu Khâu vốn dĩ rất nhút nhát, cậu bé không nên nói như vậy】

【Lời của trẻ con không vô tư thôi? Nó chỉ là trẻ con, có thể có suy nghĩ ác độc gì được chứ? Lầu trên thật nham hiểm 】

【??? Chẳng lẽ mấy câu kia của Daniel thì xuôi tai à? Huống chi, nhà của nông dân thì có vấn đề gì ? 】

Tổng đạo diễn thực hiện thành công quỷ kế của mình, hắng giọng thúc giục: "Thời gian đã khuya, các cha hãy mang theo bảo bối của mình trở về phòng nghỉ ngơi."

Yến Cửu nhìn Hạ Vân Sanh và Khâu Khâu vẫn bất động tại chỗ như cũ, âm thầm thở dài.

Cậu lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa xe, cười huơ huơ trước mặt Khâu Khâu: "Đi, bé ngoan Khâu, nắm tay ba cháu đi, chú Cửu mang theo hai người lên xe ngủ."

【Đệch mợ, tôi mê anh ta chết mất! Yêu chết cái khí chất bình tĩnh này.】

【Unimog có hai giường đôi, vừa lúc có thể bốn người ngủ, haha.】

【hu hu phải nói về chuyện này, tôi phải nói về chuyện này 】

*

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh Tư Dận: Anh Sanh, tui có thể đổi với anh tí tẹo được không, hông có ý gì hết, tui chỉ muốn nghe Mạt Mạt hát cho tui nghe thui.

Tư tổng: trời lạnh rồi, tổng đạo diễn nên gg.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.