Biên dịch: Yên Hy
Cổ họng Thẩm Ngôn duỗi thành một đường thẳng, đầu ngón tay trắng dùng lực như muốn xá rách drap giường, cắn răng khắc chế tiếng rên rỉ sắp tuột khỏi miệng.
Khoái cảm nổ tung trong đầu như thủy triều mãnh liệt bao phủ lấy cậu, thân hình mảnh khảnh đang run rẩy, cứ như linh hồn đều đang trôi nổi.
Đây là cảm giác chưa từng trải nghiệm.
Pheromone lượng cao cấp dọc theo cần cổ phía sau cường thế rót vào cơ thể cậu, hơi thở gỗ tùng lẫn băng tuyết quá rõ ràng, mang theo một chút lạnh lẽo tùy ý lan trong cơ thể, theo mạch máu chạy khắp người, hoàn toàn thẩm thấu toàn thân cậu, không chừa một ngóc ngách.
Hơi thở giao nhau, chảy xuôi trong máu, mỗi một tấc thân thể, đều lây dính hơi thở đối phương.
Pheromone Hương Gỗ Mùa Đông cũng mạnh mẽ như cấp bậc của nó, giống tơ nhện dính dính ngọt ngọt bao vây cậu lại, dù có giãy dụa như thế nào đều không thành công, chỉ có thể tiếp thu hơi thở đầy chiếm lĩnh của đối phương xâm nhập lãnh địa của mình, một chỗ nhỏ cũng không buông tha.
Thẩm Ngôn cảm giác chính mình giống như chú cá mất nước bên bờ, bức thiết khát vọng dòng nước dễ chịu.
Vào giây phút đối phương đâm thủng tuyến thể, cảm giác khát khô rốt cuộc được lấp đầy, thể xác và tinh thần được đến thỏa mãn không thể miêu tả.
Nhưng mà cơn rùng mình lại đánh thẳng vào linh hồn, một cảm giác nào đó hiện lên càng thêm rõ ràng.
Cậu bị đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bi-thuong-chinh-phuc-tinh-te/3388759/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.