Cảm nhận được Pheromone Thẩm Ngôn, Hạ Lăng nhắm mắt, hô hấp dồn dập vài phần So với dĩ vãng, ngón tay mang bao tay trắng dùng sức nắm chặt.
Tuy rằng không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng hắn biết, kỳ nhạy cảm của mình... Có lẽ muốn đến sớm.
Cùng thời gian, cơ bắp Lục Vân Thiên hơi căng chặt, tóc vàng lóa mắt rũ xuống, che khuất cặp mắt đào hoa câu nhân.
Anh cảm giác mỗi một tế bào trong cơ thể đang nảy lên vì Pheromone này, kêu gào muốn phóng ra.
Chớp mắt sau đó, lượng Pheromone Alpha cao cấp ngập toàn bộ không khí, ý đồ bắt giữ một hơi thở bạc hà mỏng manh kia, cho dù biết chỉ là phí công.
Bất quá anh nghĩ, hương rượu trắng WJ xa hoa nếu có thể dung hợp cùng với Pheromone bạc hà, rượu bạc hà nồng đậm mát lạnh nhất định sẽ là hương vị mê người nhất.
Lục Vân Thiên nửa tựa lưng vào ghế ngồi giơ tay kéo lỏng cà vạt, hầu kết gợi cảm khẽ nuốt, cảm giác có chút khát không thể ức chế.
Thiệu Tinh Lan nhắm mắt lại cảm thụ được hương bạc hà thanh mát trôi nổi trong không khí, nhưng kia cổ cảm giác mát lạnh vẫn luôn thấm vào tận đáy lòng, tiện đà lan ra khắp người, ngay cả hô hấp cũng nhiễm mùi hương này.
Thì ra đây là Pheromone của anh trai Thẩm Ngôn.
Chàng trai nâng khóe miệng, cho nhân viên tiếp đãi đem tới hai ly nước bạc hà lớn.
Dung dịch hơi lạnh thấm ướt cánh môi màu hồng nhạt, y có chút hưng phấn liếm môi, đôi mắt màu hổ phách tỏa sáng.
Từ giờ bạc hà chính là hương vị y thích nhất, tựa như anh trai Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn đang định đi kiểm tra độ xứng đôi, lại ở trong đại sảnh đụng phải người Thẩm gia.
Cậu và Thẩm An có cùng ngày sinh nhật, gặp phải cũng chẳng có gì lạ.
Ông Thẩm vẫn chưa xuất hiện, bà Thẩm đi cùng với Thẩm An tới đây kiểm tra, quản gia vẻ mặt lo lắng chờ ngoài cửa, nhìn bóng dáng người liên tục thở dài.
Hiện giờ Thẩm gia thật sự không bằng trước.
Bởi vì nhiệt độ Thẩm Ngôn cực cao trên Tinh Võng, nhóm truyền thông cũng tìm được không ít chuyện bên trong.
Thì ra Thẩm Ngôn đã đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, bộ mặt dối trá ích kỷ của Thẩm gia bị phanh phui trần trụi trước mắt mọi người, thậm chí có người hoài nghi thân phận 'thai sinh đôi' của Thẩm An cùng Thẩm Ngôn, may mắn báo cáo không gian có vấn đề, mới không đến nỗi tiếp tục phát tán.
Còn nhãn lực không tốt của Thẩm gia, từ chối viên minh châu Thẩm Ngôn này càng biến họ thành trò cười trong giới quý tộc.
Hiện tại bà Thẩm rất ít khi ra ngoài, bởi vì vừa ra chắc chắn sẽ đối mặt với khinh thường lẫn nhạo báng từ các phu nhân khác.
Quá khứ bà thích yến hội nhất, hiện tại lại trở thành địa phương bà không muốn đi nhất, ngoại trừ xã giao tất yếu, sẽ không xuất hiện trước mặt công chúng.
Hôm nay lại đây cũng vì kiểm tra đo lường độ xứng đôi bắt buộc phải có người nhà đi cùng, nếu không bà cũng không xuất hiện.
Nhìn thấy Thẩm Ngôn và Thẩm Dịch, thân hình hai người đồng thời cứng đờ.
Thẩm Ngôn liếc mắt một cái đánh giá bọn họ.
Một đoạn thời gian không gặp, bà Thẩm không còn vẻ hào nhoáng như xưa, cho dù trang điểm tinh xảo cũng có thể cảm được tiều tụy đầy mặt, có thể thấy được trải qua cũng không nhẹ nhàng.
Thẩm An cũng giống vậy.
Đáy mắt cậu ta có vùng xanh lá rõ ràng, cằm ốm đến dọa người, toát ra vẻ mong manh yếu ớt cùng tối tăm.
Lần này không phải giả bộ, mà là thật sự.
Cả ngày ở Thẩm gia tạo thành áp lực, mỗi người oán trách lẫn nhau, cậu ta cũng sắp điên rồi.
"... Tiểu, Tiểu Ngôn." Bà Thẩm há miệng thở dốc, đôi tay không tự giác run rẩy.
Sau đó bà liền nhìn đến Thẩm Ngôn đi thẳng không thèm nhìn bà, cả ánh mắt cũng đều lười bố thí.
Thẩm Dịch nhàn nhạt kêu một tiếng 'mẹ', hướng bà gật đầu, rồi cũng nhanh chân rời đi.
Bà Thẩm thất hồn lạc phách thân ảnh hai người, nếu không phải có Thẩm An đỡ lấy, chỉ sợ cũng muốn ngã quỵ trên mặt đất.
Đáng tiếc dù có hối hận thế nào cũng đã chậm.
Thẩm Ngôn đi vào trung tâm xứng đôi, nhân viên công tác nhìn thấy cậu lập tức kích động.
Người thật còn đẹp hơn ảnh chụp!
Không chỉ có ngũ quan tinh xảo đến mức ngôn ngữ không cách nào hình dung, tỉ lệ dáng người cũng phi thường hoàn mỹ, quả thực là món quà của thượng đế.
Khi đôi mắt tím phảng phất ẩn chứa vô số ngôi sao kia nhìn qua, cho dù các cô có là Beta nữ, cũng không tự chủ thất thần.
Nhân viên công tác vô cùng hâm mộ mà nghĩ, không biết Alpha nào may mắn có thể xứng đối với Omega này.
Nếu các cô là Alpha thì tốt rồi, ít nhất có thể có cơ hội.
Thẩm Ngôn đưa Pheromone đánh số vào hệ thống, đồng thời rà quét quang não tiến hành xác nhận, đối chiếu thẩm tra không có sai sót bắt đầu vận hành.
Chính cậu không có cảm giác gì, nhưng nhân viên công tác và sĩ quan bốn sao đồng thời ngừng thở, ánh mắt trói chặt, một khắc không rời.
Vài giây sau, Beta nữ nhìn màn hình rỗng tuếch, nhìn một đồng nghiệp khác.
"... Xin lỗi, không có Alpha có độ xứng đôi trên 50% với ngài."
Độ xứng đôi giữa AO phần lớn nằm ở mức 50%-70%, thấp hơn 50% tương đương với mặt bằng chung dưới, sẽ không biểu hiện trên hệ thống.
Nhân viên công tác dừng một chút, thử nói: "Ngài muốn thí nghiệm riêng độ xứng đôi không?"
Cô rất muốn biết độ xứng đôi của Thẩm Ngôn và Hạ Lăng, hai người này quá ngọt!
"Cảm ơn, không cần." Thẩm Ngôn nhìn cô cười cười.
Cậu đã sớm biết kết quả này, cho nên không ngoài ý muốn.
Đây là tình huống cậu muốn nhìn đến nhất, nó có nghĩa sau này sẽ bị bị Pheromone ảnh hưởng.
Thân hình căng chặt của Thẩm Dịch thả lỏng lại, anh cũng cực kỳ vừa lòng với kết quả này.
Ở trong lòng anh, không ai có thể xứng đôi với em trai bảo bối của mình, như vậy là tốt nhất.
*
Nhóm truyền thông đang nhón chân mong chờ tin tức trực tiếp về Thẩm Ngôn, ai ngờ chờ tới không phải Thẩm Ngôn xứng đôi với Alpha nào, mà là tiếng nhân viên công tác kinh hô, "Trời ơi, đây là... độ xứng đôi 100% ——"
"Thẩm An và Nhị điện hạ Lục Vân Thiên độ xứng đôi đạt tới 100%, lại xuất hiện một 'trời đinh'!!"
Độ xứng đôi 100%, 'trời định' hoàn mỹ, độ xứng đôi cao như vậy trong lịch sử chỉ xuất hiện bốn cặp, đây là cặp thứ năm.
Trình độ bùng nổ của tin tức này không thua gì tư liệu về Thẩm Ngôn, thậm chí còn lớn hơn.
Không chỉ vì độ xứng đôi 100% quá hiếm thấy, một vị một vai trong 'trời định' là Nhị điện hạ, là hoàng thất, thân phận tôn quý!
Truyền thông tất cả đều điên rồi, Thẩm An cũng vậy.
Hai chân cậu ta mọc rễ đứng đó, mắt gắt gao dán chặt vào kết quả độ xứng đôi trên màn hình hệ thống, con ngươi cũng lóe lên tia sáng.
Giống như giấc mơ tốt đẹp rơi vào hiện thực, Thẩm An hung hăng nhéo mình một cái, cảm giác đau đớn cho cậu ta biết mình không nằm mơ.
Là thật sự, đây là thật sự!
Cậu ta có độ xứng đôi cùng Nhị điện hạ đạt tới 100%!
Thân hình Thẩm An run rẩy kịch liệt, cả người vì tin tức này kích động đến phát run, hỉ cắn chặt môi dưới mới có thể khắc chế hưng phấn cùng chấn động trong lòng.
Cậu ta phải bình tĩnh, đúng, cậu ta cần ổn định lại.
Từ giờ trở đi cậu ta chính là hoàng tử phi tôn quý, nhất cử nhất động đều phải phù hợp với thân phận cao quý này.
Không ai có thể chống cự 'trời định'.
Cậu ta đã từng thấy ảnh của Nhị điện hạ Lục Vân Thiên, vóc người cao lớn đĩnh bạt, ngũ quan soái khí tuấn mỹ, cấp bậc Pheromone lẫn Tinh thần lực đều rất cao, hoàn toàn xứng đáng là Alpha cao cấp.
Đôi mắt đào hoa câu nhân kia đã mê đảo không biết bao nhiêu người, vô số Omega tranh nhau gả cho anh.
Đáng tiếc, từ giờ trở đi, bọn họ không có cơ hội, Alpha ưu tú là của cậu ta.
Không chỉ có như thế, cậu ta sẽ gả vào hoàng thất, hưởng thụ sinh hoạt lãng phí xa hoa nhất, được vô số Omega hâm mộ ghen ghét, cậu ta sẽ trở thành người tôn quý nhất toàn bộ đế quốc.
Giờ phút này trong lòng Thẩm An, Thẩm Ngôn chả là thứ gì nữa.
Anh trai tài giỏi kia của cậu ta còn không phải dựa vào chính mình chiến đấu, bị thương rồi hộc máu, thật là tội nghiệp.
Nhưng cậu ta không cần, chỉ cần dựa vào Pheromone có thể đạt được thứ cậu ta muốn, không cần tốn nhiều sức.
Thẩm An hít sâu một hơi, cực lực áp chế chấn động trong lòng, trên mặt treo lên nụ cười ngọt ngào như thường, đáng tiếc nụ cười này dùng quá nhiều sức nên có vẻ hơi vặn vẹo.
Bà Thẩm cũng kích động tương tự.
Bà ta như kẻ chết đuối nắm được cọng rơm cuối cùng, nắm chặt cánh tay Thẩm An.
Có đứa con rể là Nhị điện hạ, Thẩm gia gì sầu không thể bước lên thế gia quý tộc?
Mà bà là mẹ vợ hoàng tử, thân phận tôn quý! Về sau ở giới quý tộc, còn có ai dám xem thường bà ta?
Ha ha ha, nên như thế, giáo dục bà ta không có vấn đề.
Khuôn mặt tiều tụy của bà Thẩm xuất hiện tươi cười đã lâu không thấy, Thẩm An dưới sự dạy dỗ của bà ta không phải cũng xuất sắc sao, không, còn xuất sắc hơn.
Đây mới tư thái Omega quý tộc nên có.
Pheromone là vũ khí tốt nhất của Omega, Thẩm An làm rất tốt.
Bà Thẩm nghiêng đầu nhìn về phía con trai mình, ánh sáng đáy mắt không thua gì Thẩm An, cực kỳ khiếp người.
Lục Vân Thiên vừa rồi liền cảm nhận không thích hợp.
Khi Pheromone Thẩm Ngôn dần dần tiêu tán, theo sát sau đó chính là mùi ngọt ngấy, mùi hoa hồng mê người.
Cổ hơi thở này lợi dụng xâm nhập vào trong cơ thể anh, như tơ nhện dính dính bao vây anh lại, sau đó từng chút buộc chặt lại, thẳng đến khi kín không còn kẽ hở, giống như hô hấp cũng dính hương vị này.
Thực khát, thực nóng, phảng phất máu đều đang thiêu đốt.
Lục Vân Thiên uống hai ly nước lớn vẫn như cũ không thể chống cự lại cơn khát từ sâu trong đáy lòng, gân xanh thái dương nổi lên, đáy mắt xuất hiện tảng đỏ.
Không đúng... Này không bình thường.
Alpha nhắm hai mắt dồn dập thở dốc, anh rõ ràng không thích hương hoa hồng.
Ngoài Thẩm Ngôn, anh ta sẽ không phản ứng lại với bất kỳ Pheromone của Omega nào khác.
Lục Vân Thiên cắn răng tự tiêm cho mình một ống thuốc ức chế, sương đỏ tràn ngập đáy mắt rốt cuộc khôi phục một chút thanh minh.
Anh muốn đi tìm Thẩm Ngôn, anh cần Pheromone của người nọ.
Mở cửa, cái hương khí đó lại thổi qua, ngọt ngấy, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, ý đồ khơi mào khát vọng sâu nhất nội tâm anh.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Vân Thiên ửng hồng, anh dùng sức đỡ vách tường, tóc vàng tán loạn, cổ họng phát ra tiếng thở dốc nặng.
Thuốc ức chế vừa tiêm vào hoàn toàn không có tác dụng, phảng phất máu toàn thân bị đốt cháy, bỏng đến khó chịu.
Đúng lúc này, Lục Vân Thiên tinh chuẩn bắt được hương bạc hà thanh khiết bay ở không trung, tham lam ngửi lấy, cảm giác thân thể cuối cùng có điểm sức lực.
Anh nắn thái dương ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Ngôn còn chưa rời đi, gánh nặng trong lòng được giải, lập tức lảo đảo đi đến phương hướng kia.
Đám người truyền thông chờ ngoài cửa vì sự xuất hiện của Lục Vân Thiên hưng phấn muốn chết, một đám như được tiêm máu gà.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, hôm nay không chỉ chứng kiến độ xứng đôi 100% ra đời, còn nhìn thấy trường hợp hai vai chính 'trời định' xuất hiện!
Vừa kiểm tra độ xứng đôi xong đã gặp gỡ, đây chẳng lẽ chính là cái gọi là duyên phận?
Quả nhiên ông trời đều giúp bọn họ.
"Nhị điện hạ, ngài có cảm tưởng gì với 'trời định'——"
"Nhị điện hạ, Thẩm An cùng ngài có được độ xứng đôi 100%, ngài phát hiện điều gì không?"
"Ngài hôm nay tới đây là đang Omega định mệnh sao!"
"Thẩm An là 'trời định' của ngài, trước đó có từng gặp gỡ không, có ấn tượng thế nào với cậu ấy?"
......
Rất nhiều phóng viên kích động không thôi, cũng cố gắng hết sức. sôi nổi hỏi vấn đề của mình.
Bên thanh âm ngoài ầm ĩ làm đại não muốn hôn mê của anh càng không thể suy nghĩ, anh cảm giác mình hình như nghe hiểu, lại như không hiểu rõ.
Chỉ là ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt, làm tâm ngăn không ngừng chìm xuống——
"Điện hạ, em là... Thẩm An, Omega 'trời định' của ngài. Ngài... Cảm nhận được sao?"
Hai má Omega ửng đỏ, hô hấp nóng bỏng, trong mắt che hơi nước, như uống say được bà Thẩm đỡ trước mặt anh.
Từ giây phút Lục Vân Thiên xuất hiện, Thẩm An liền cảm nhận được cái gọi là lực hấp dẫn của số mệnh.
Cho dù cách thật sự xa, cậu ta cũng có thể ngửi được Pheromone còn lại trên người đối phương, rất nhạt, người khác căn bản không phát hiện.
Nhưng mà với cậu ta mà nói, một tia Pheromone sắp biến mất kia được phóng đại vô số lần, như một đạo sấm rền nổ tung trong cơ thể cậu ta, thấm đẫm mùi rượu thơm nồng, toàn thân đều nhiễm Pheromone đối phương.
Quá nóng, quá khát vọng.
Khát vọng bị đánh dấu, khát vọng bị chiếm hữu, khát vọng Pheromone đối phương.
Tuyến thể sau cổ Thẩm An phồng lên, ngăn không được nóng lên, đồng thời tản mát hương hoa hồng mê người nồng nàn, cực lực dụ dỗ Alpha.
Dụ dỗ chiếm hữu mình, đem Pheromone hung hăng mà rót vào bên trong tuyến thể, hoàn thành việc 'trời đinh'.
Bọn họ vốn chính là một đôi, trời sinh sẽ ở bên nhau, không có gì có thể đem bọn họ tách ra.
Bọn họ cũng không có khả năng tách ra.
Hương hoa hồng càng đậm khiến hai mắt Lục Vân Thiên trở nên đỏ đậm, cơ bắp giấu trong quần áo căng chặt, cảm giác mạch máu đều phải bùng nổ, nhưng anh chặt chẽ khắc chế Pheromone của mình, không hề đáp lại người kia dù chỉ một chút.
"Điện hạ... Mang em về nhà......" Thẩm An gần như mềm thành một vũng nước, giọng nói ngọt ngọt, lòng tràn đầy khát vọng tới gần, muốn đụng vào đối phương.
"Cút!" Pheromone vẫn luôn kích thích, tiếng Alpha thở dốc càng thêm thô nặng, anh cắn răng rút lưỡi dao ngắn bên hông đâm mạnh vào cánh tay, mượn đau đớn để tỉnh táo tránh khỏi người kia, "Đừng chạm vào tôi ——"
Thẩm An tức khắc thanh tỉnh vài phần, không thể tin tưởng nhìn Lục Vân Thiên.
Không có khả năng, chuyện này không có khả năng, 'trời định' của cậu ta sao có thể từ chối cậu ta chứ?
Bà Thẩm sợ tới mức hét lên, một bên đỡ Thẩm An, một bên nhìn ' con rể ' hay mắt đỏ ngầu, muốn lại gần mà không dám.
"Nhị điện hạ, tôi mang ngài đi trị liệu một chút trước."
Tình huống vừa rồi, nhân viên công tác ai cũng không dám tiến lên.
Hai người này là 'trời định', cho dù hiện tại lần đầu gặp mặt nhưng cuối cùng nhất định sẽ ở bên nhau, không dung người khác nhúng tay vào.
Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới chính là, Nhị điện hạ tình nguyện tự làm tổn thương mình cũng muốn khắc chế 'bản năng, tức khắc kinh hoàng.
"Cút ngay!"
Alpha hô hấp nặng nề, dùng cánh tay máu máu tươi đầm đìa hung tợn đẩy ra nhân viên công tác tiến lại gần, đáy mắt đỏ đậm làm người ta rùng mình.
Lục Vân Thiên khó chịu đỡ trán, liều mạng bắt giữ hương bạc hà trong không khí, dù nó quá mức nhạt, lại có thể giúp anh chống cực bản năng Pheromone.
Liền giống người khát trong sa mạc cuối cùng cũng tìm được một ốc đảo, chẳng sợ khoảng cách có xa, cũng có thể chống ỡ anh không ngừng đi tới, đi tới bên cạnh đối phương.
Thẩm Dịch đứng phía trước lạnh lùng nhìn Lục Vân Thiên các đó vài bước, thần sắc không hề thả lỏng, nếu đối phương bước lại gần thêm sẽ lập tức công kích.
Alpha đứng thẳng người, chói mắt màu vàng tóc tán loạn ở trên trán, mồ hôi chảy xuống hai gò má, dưới mắt hiện lên một vệt đỏ như máu, anh không ngừng thấp giọng thở hổn hển, máu tươi trên cánh tay cũng thấm gần hết vào tay áo, trông thê thảm chật vật.
Lúc này anh không giống Nhị hoàng tử điện hạ tôn quý, ngược lại càng giống một con sói cô độc tuyệt vọng, liều mạng, trung thành, cho dù bị thương cũng muốn bên cạnh bạn đời duy nhất của mình.
"Ngôn Ngôn, khụ... Tôi về trước nhé."
Giọng nói Lục Vân Thiên không còn trầm thấp ưu nhã giống đàn cello như trước, mà khô khốc nghẹn ngào, một câu không nói thành lời đã thấp giọng ho, giọng khó chịu như bị đốt cháy.
Tuy rằng lúc này nội tâm anh vô cùng khát vọng Pheromone đối phương, nhưng lý trí còn sót lại rất rõ, trước khi chuyện của Thẩm An chưa giải quyết, chính mình không có tư cách đi cầu gì cả, càng không có quyền theo đuổi đối phương.
Cho nên, anh tuyệt đối không có khả năng để thứ gọi là độ xứng đôi 100% tới phá hỏng độ hảo cảm vấn vả lắm mới tích lũy được.
Lục Vân Thiên sắc mặt ủ dột, nhắm hai mắt dùng sức ấn một chút lên miệng vết thương, mùi máu tươi dày đặc cùng cảm giác đau đớn tạm thời che đậy ảnh hưởng Pheromone mang đến.
Anh dời khỏi trung tâm kiểm tra đo lường dưới ánh mắt khiếp sợ của truyền thông, ném 'trời đinh' lại nơi này.
Mọi người tức khắc ồ lên.
Căn cứ vào quy tắc lực hấp dẫn của Pheromone, tất cả 'trời định' ánh mắt đầu tiên nhìn đến đối phương tim đập nhanh hơn, sinh ra tình yêu say đắm, sự phù hợp tuyệt đối của Pheromone làm họ không nỡ từ chối đối phương, càng không thể để mình Omega ở lại rồi rời đi.
Bất quá ——
Bọn họ đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Thẩm Ngôn, trong lòng hiểu rõ.
Thì ra trong lòng Nhị điện hạ sớm đã có người, nên điều này có lý.
Thiên tài thực lực tuyệt thế lẫn giá trị nhan sắc như thế, có ai sẽ không thích?
Nhìn Thẩm An lã chã chực khóc, tức giận bất bình, lại nhìn dung nhan Thẩm Ngôn xuất chúng, khí chất trầm ổn, đã thấy cao thấp.
Rất nhiều người trong lòng yên lặng nghĩ, kỳ thật chỉ cần không mù, ai đều biết nên chọn bên nào.
Đáng tiếc không có biện pháp, ai bảo Thẩm An là 'trời định' của Lục Vân Thiên chứ?
Đúng rồi, Thẩm An cùng Thẩm Ngôn còn là thai song sinh.
Tin tức hôm nay quá bùng nổ rồi!
Thẩm Ngôn nhìn thân ảnh Lục Vân Thiên rời đi hơi nhíu mày, cùng Thẩm Dịch rời khỏi trung tâm kiểm tra đo lường.
Hồi tưởng trạng thái vừa rồi của đối phương, Thiếu niên trong lòng nhiều thêm vài phần trầm trọng.
Đối phương hiển nhiên dùng toàn bộ tự chủ mới có thể bảo trì lý trí, nhưng trạng thái này... Chỉ sợ cũng không thể kéo dài.
Hóa ra đây là độ xứng đôi 100%.
Chẳng sợ hai người trước đó không quen biết, lực hấp dẫn sinh ra từ Pheromone cũng có thể làm họ không thể tránh thoát.
Nhưng dù có thể nào, cậu đều không hòa giải với Thẩm gia.
Thanh niên rũ mắt, cửa sổ Aircar phản chiếu mặt mày tinh xảo của cậu, còn có ánh mắt kiên nghị.
Không chỉ có cậu, ' Thẩm Ngôn ' trong sách cũng giống nhau.
Từ Thẩm Ngôn rời đi, các nhà truyền thông lớn cũng sôi nổi tan đi, giành giật từng giây chuẩn bị tin tức trực tiếp.
Nhưng mà trước khi rời khi, nhóm Nhiễm Tân Ngữ đã chặn họ ở cửa.
Tiểu công chúa nhẹ nâng cằm, ánh mắt lạnh nhạt: "Đừng viết loạn, đặc biệt là về Thẩm Ngôn."
Bạch Thu: "Ừm, Lục Vân Thiên cùng thầy Thẩm Ngôn không có quan hệ gì, chúng tôi đều có thể làm chứng. Nhiều nhất là vị Nhị điện hạ kia đơn phương thôi."
Đổng Ngọc Hàm ôm cánh tay: "Còn về Thẩm An kia, không sao cả, tùy tiện mấy người ——"
Lâm Sơ luôn luôn trầm ổn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"... Hiểu, chúng tôi chúng ta đương nhiên hiểu rõ."
Truyền thông âm thầm kinh hãi, bối cảnh bốn vị trước mắt này đều dọa người, tùy tiện động động ngón tay khiến bọn họ ăn đủ.
Hơn nữa nghe cách nói chuyện, quan hệ với Thẩm Ngôn không tầm thường.
Vốn dĩ bọn họ cũng đâu dám viết tầm bậy.
Thẩm Ngôn là ai?
Thiên tài Tinh thần lực cấp SS duy nhất toàn tinh tế, ngọc quý của Học viện Quân sự Đế quốc, đối tượng chú ý trọng điểm, được vô số Omega gọi là 'Ánh sáng Omega', thân phận này, ai dám nói lung tung?
Ngại chính mình chết chưa đủ nhanh à.
Lại nói, năng lực fans Thẩm Ngôn mạnh cỡ nào, trước đó họ đã gặp qua, không ai dám đụng vận xui này.
*
Bước lên Aircar xong, Lục Vân Thiên mới vừa thiết kế tuyến đường tự động đến bệnh viện tư nhân trước, liền đầu choáng váng não nằm trên ghế.
Toàn thân anh nóng bỏng, thở dốc nâng cánh tay che đi đôi mắt đỏ hoe, pheromone nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập cả không gian, e rằng bất kỳ alpha nào cũng sẽ bị pheromone mạnh như vậy áp chế, nằm rạp trên mặt đất không chút sức lực phản kháng.
Quang não vào lúc này điên cuồng rung động, thông báo hàm lượng Pheromone vượt mức, yêu cầu cần tiêm thuốc ức chế lập tức.
Lục Vân Thiên nhíu chặt mi, trực tiếp túm quang não ném lên cửa sổ.
Đáng tiếc chiếc quang não cao cấp nhất này vẫn đang ngoan cường kêu, khiến người bực bội.
Đ*.
Alpha đập mạnh vào ghế, lưng ghế làm bằng vật liệu đặc biệt bị lực mạnh của Alpha bẻ cong xuống.
Vì sao cho dù rời khỏi nơi đó, vẫn không thể thoát khỏi ảnh hưởng của Pheromone đáng chết kia?
Ngôn Ngôn.
Anh trong đầu một lần lại một lần miêu tả khuôn mặt tinh xảo của Omega, hốc mắt nhịn không được đỏ lên.
Tưởng tượng chính mình còn kiểm tra độ xứng đối với cậu, đáy lòng liền hiện ra vô số lệ khí, hận không thể giết người.
Lục Vân Thiên nhắm mắt, lôi bộ sơ cứu từ dưới bảng điều khiển, nảy sinh nhẫn tâm tiêm liên tiếp ba thuốc ức chế nồng độ cao vào người.
Kim tiêm bén nhọn đâm tiêm thật sâu vào làn da, khi rút ra bởi vì không khống chế tốt lực đạo, trực tiếp bóp nát ống tiêm, nửa kim tiêm bị bẻ gãy còn lưu trên cánh tay, máu tươi từ gân xanh của cánh tay uốn lượn chảy xuống, nhiễm đỏ ghế dựa dưới thân.
Mà anh cũng vì tác dụng phụ của thuốc ức chế độ cao rơi vào trạng thái suy yếu, cuối cùng ngất đi.
***
Like và bình luận ủng hộ tôi nha!!! / Hoan nghênh tới check lỗi chính tả ~~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]