Chương trước
Chương sau
Tấm chăn gấm mỏng manh ấm áp bị kéo ra từng nếp gấp dài, trong lúc chăn gấm nhấp nhô, còn kèm theo tiếng thở gấp gáp của Nhiếp chính vương.

Hắn làm ra chút động tĩnh nhỏ, bên tai Giang Lạc Dao tê dại, không dám quay đầu lại.

Cuối cùng, Thịnh Quyết ôm Giang Lạc Dao nhẹ nhàng xoa dịu bầu không khí mờ ám vừa rồi, lại cẩn thận hôn lên mái tóc đen rối tung của nàng.

Khóe miệng Giang Lạc Dao ửng đỏ, do dùng sức quá lâu, khi khép các ngón tay lại, ngón tay có chút cứng đờ, nàng thử cử động ngón tay, vẫn còn chút không quen.

Giống như tay nàng không còn là của nàng nữa vậy.

Nàng nghĩ, thuốc này quả thật hiệu quả, không chỉ chữa khỏi bệnh kín của hắn, mà còn khiến hắn trở nên cường tráng hơn người thường.

"Nếu Vương gia thấy ổn, sau khi uống hết mấy thang thuốc kia thì có thể ngừng lại." Giang Lạc Dao nói: "Thuốc nào cũng có ba phần độc, chỉ cần chữa khỏi là được, không cần phải uống mãi."

Giọng Thịnh Quyết vẫn còn chút khàn, trầm thấp mà sâu lắng: "Được, không uống cũng được, chỉ cần có nàng ở bên, ta liền có thể."

Giang Lạc Dao muốn nói lại thôi, nghe hắn nói như vậy, nàng luôn sợ hắn lúc nào đó lại tái phát.

Nhưng không sao.

Cùng với gói thuốc còn có cả thuốc bột đã được nghiền nhỏ, khi bất đắc dĩ, cũng có thể dùng để cứu nguy.

Giang Lạc Dao giữ lại một gói không nỡ dùng, thầm nghĩ nhất định phải để dành đến đêm tân hôn mới được.

"Vương gia bây giờ cảm thấy thế nào?" Giang Lạc Dao quay đầu lại, quan tâm chạm vào hắn. "Thân thể có thoải mái không?"

Thịnh Quyết: "..."

Hiện tại hắn đang dần hồi phục, trong lòng tuy cũng thỏa mãn, nhưng dù sao cũng không có mặt mũi nói thẳng rằng mình rất thoải mái, thậm chí còn có ý muốn thêm lần nữa.

Thịnh Quyết cúi đầu nhìn lòng bàn tay ửng đỏ của Giang Lạc Dao, thật sự ngại ngùng, bèn chủ động nhượng bộ: "Không sao, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi một chút."



Giang Lạc Dao: "Ừm."

Nàng đã nghĩ kỹ rồi, đêm động phòng hoa chúc, sẽ cho hắn thêm một liều thuốc mạnh.

Sau đó cả hai đều mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát, trời bên ngoài đã sáng.

À không, có lẽ cũng chưa sáng hẳn.

Nhạc Xương hầu dậy sớm, sáng sớm đã bắt đầu luyện tập buổi sáng, ông vẫn như thường lệ, luyện xong mới đến tìm bảo bối nữ nhi của mình, thậm chí còn muốn nữ nhi cùng luyện quyền với mình.

"Lạc Dao... Lạc Dao à... Mặt trời lên cao ba sào rồi..."

Giọng nói cố tình kéo dài của Nhạc Xương hầu vang xa, Giang Lạc Dao quay đầu lại nói với người bên cạnh —— Mau đi đi, cha ta đến rồi.

Thịnh Quyết đột nhiên mở mắt, vội vàng mặc quần áo.

Mặc được một nửa, hắn mới sực tỉnh... Không đúng, hiện tại mình đã định hôn ước với nàng, qua một thời gian nữa sẽ là phu quân của nàng, sao còn phải lén lút như vậy chứ?

Cho dù quang minh chính đại gặp cha nàng, cũng không sao đúng không?

Giang Lạc Dao mặc kệ hắn có sao hay không, tùy tiện lấy một chiếc áo khoác ngoài khoác lên vai hắn, đẩy hắn ra khỏi cửa.

Thịnh Quyết suýt chút nữa đụng phải Nhạc Xương hầu ở cửa.

Cả hai đều sững sờ, sau đó nhìn nhau.

Thịnh Quyết thấy Nhạc Xương hầu buổi sáng tinh thần rất tốt, hiển nhiên đang định vui vẻ đi tìm nữ nhi, loại vui vẻ và hòa ái đó, là hắn chưa từng thấy qua.

Nhưng rất nhanh, đối phương sững sờ một chút liền hoàn hồn, sa sầm mặt, nói: "Sao ngươi lại ở đây?"

Thịnh Quyết lập tức trở nên nghiêm túc, biến thành Nhiếp chính vương lạnh lùng cay nghiệt thường ngày: "Hầu gia... Không, bây giờ ngài cũng coi như là nhạc phụ của ta rồi, ngài dậy sớm thật đấy, tuổi đã cao như vậy rồi, mà còn có tinh thần như thế này, thật khiến ta ngưỡng mộ."

Nhạc Xương hầu hừ lạnh một tiếng, sau đó định châm chọc vài câu, ai ngờ nhìn kỹ lại, chiếc áo khoác ngoài trên vai Nhiếp chính vương... là của nữ nhi mình.



Trong nháy mắt, ông muốn g.i.ế.c người.

Còn chưa thành thân, Thịnh Quyết đã dám đến Hầu phủ ngang ngược như vậy, nếu thật sự thành thân, chẳng phải càng không coi nhạc phụ này ra gì hay sao?

"Hầu gia đừng nóng giận, nếu không may tức giận ra bệnh, con rể ta đây, sẽ rất buồn đấy." Thịnh Quyết chỉnh lại áo khoác trên vai, lời nói không giấu được vẻ đắc ý, nếu không phải đối phương sắp tức điên lên, hắn còn muốn khoe cho ông xem chi tiết của chiếc áo này.

Nhạc Xương hầu nghiến răng nghiến lợi: "Thịnh, Quyết, ngươi..."

Thịnh Quyết thích nhất là nhìn ông tức giận, vừa nhìn thấy Nhạc Xương hầu sắp bùng nổ, tâm trạng hắn cả ngày đều tốt.

Thịnh Quyết đặt tay lên cửa, làm ra vẻ muốn vào trong: "Nhạc phụ đang tức giận sao? Hay là chúng ta vào trong ngồi nói chuyện kỹ càng?"

Ai muốn nói chuyện với hắn?

Trán Nhạc Xương hầu nổi đầy gân xanh, ông còn không hiểu Thịnh Quyết sao? Tên này một khi vào cửa, sẽ không còn bộ dạng vênh váo như bây giờ nữa.

Hắn a, một khi vào cửa sẽ giả vờ đáng thương, sau đó đi theo nữ nhi mình kể khổ.

—— Cuối cùng sau một hồi đổi trắng thay đen, lại biến thành mình là kẻ xấu.

Nhạc Xương hầu nghĩ thôi đã thấy chán nản, tâm trạng buổi sáng bị Thịnh Quyết phá hỏng hết rồi.

Nhìn thấy đối phương ra vẻ uy h.i.ế.p mình, ông chỉ có thể sa sầm mặt, giơ tay chỉ về hướng rời đi.

Cút ——

Nhiếp chính vương mãn nguyện rời khỏi từ cửa chính.

Từ đó về sau, Nhạc Xương hầu trực tiếp nói với cả phủ, gần đây không cho phép Nhiếp chính vương đến cửa, tăng cường phòng bị của Hầu phủ, đừng để hắn lén lút vào.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.