Sau khi vào phòng, nàng nhanh chóng lấy khăn sạch, lại sai người chuẩn bị chăn lông để lau nước, vất vả lắm mới làm cho nước mưa trên người cha mình ngừng nhỏ xuống.
"Cha à..."
Giang Lạc Dao có chút bất đắc dĩ, đang định nói gì đó thì bỗng thấy cha mình lại cau mày lạnh mặt, không nói lời nào nhìn chằm chằm vào tay mình.
Nhạc Xương Hầu nghiêm mặt hỏi: "Thứ con đang đeo trên tay, có phải là do Nhiếp Chính Vương cho không?"
Giang Lạc Dao giật mình, lúc này mới nhận ra mình quên tháo ra.
Tại vừa rồi quá vội vàng, không chú ý đến trên tay còn đeo nhẫn ngọc bội , bây giờ đưa khăn cho cha, vậy mà bị phát hiện.
Nàng chỉ đành thừa nhận: "Vâng, đúng là Vương gia cho ạ."
Nhạc Xương Hầu nghiến răng nghiến lợi, tay chống đầu gối, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Nếu không lầm, chiều nay lúc Nhiếp Chính Vương cưỡi ngựa hồi kinh, trên tay đeo chính là chiếc bội chỉ này, sao lại đột nhiên đến tay con gái mình rồi?
Rõ ràng sau khi mình đón xe ngựa đi, hai người họ không gặp mặt nữa mà.
Chẳng lẽ... hai người đã gặp nhau rồi?
Nhạc Xương Hầu bỗng thấy sởn gai ốc -- thủ đoạn của Thịnh Quyết vậy mà cao minh đến vậy sao, có thể qua mắt mình, gặp con gái mình mà mình không hề hay biết.
Quả nhiên.
Đây mới là Nhiếp Chính Vương trong ấn tượng của hắn, mưu kế quỷ dị âm hiểm, người thường căn bản khó lòng phòng bị.
Nhạc Xương Hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/3706478/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.