Chương trước
Chương sau
Thịnh Quyết nghe Trạch đại phu nói mà tâm trí lơ đãng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để thăm dò ý tứ của Nhạc Xương Hầu.

Trạch đại phu nói khô cả miệng nửa ngày, chung quy lại chỉ một câu -- không thể ‘hành sự’ thì có thể chữa, nhưng không thể chữa theo hướng ngược lại, dễ xảy ra chuyện.

Trạch đại phu còn nói, Vương gia tình trạng của ngài là bình thường.

Hứa Lạp ở bên cạnh ẩn ý hỏi: "Nhưng Vương gia thường xuyên như vậy, có phải sẽ không tốt cho thân thể lắm không?"

Câu này đúng ý Trạch đại phu, thân là thầy thuốc, ông rất thích nghe những lời này, thế là ông vỗ tay một cái, vui mừng nói -- điều này nói lên cái gì, nói lên Vương gia thân thể khỏe mạnh nha, không cần chữa, tốt lắm.

Ngay sau đó, Trạch đại phu hỏi ra một câu vô cùng quan trọng: "Vương gia chẳng lẽ những năm nay chưa từng ‘hành sự’? Nếu đúng như vậy, thì càng bình thường."

Thịnh Quyết: "..."

Hứa Lạp: !!!

Trạch đại phu này sao nói chuyện thẳng thắn vậy?

Hứa Lạp giật nảy mình, mồ hôi lạnh túa ra, hắn nhìn về phía Nhiếp chính vương đang ngồi trên ghế, phát hiện sắc mặt Vương gia nhà mình rất khó coi, hiển nhiên cũng bị câu nói kia chọc trúng tim đen.

Vương gia sẽ không g.i.ế.c người diệt khẩu chứ?

Trạch đại phu vẻ mặt ngây thơ tiếp tục lải nhải: "Muốn giải quyết việc này cũng không khó, Vương gia chỉ cần tìm..."

Ông nói được một nửa, Thịnh Quyết đã có chút phiền não phẩy tay, bảo Hứa Lạp cưỡng ép đưa Trạch đại phu đi.

Bên ngoài Quảng Hoa Điện, Nhạc Xương Hầu tay cầm roi ngựa chờ người ra ngoài.

Lần này không có Tiêu Thanh đi tiễn khách, Nhạc Xương Hầu liền tự mình đưa Trạch đại phu ra ngoài.



Trên đường, ông thử dò hỏi tình hình của Nhiếp chính vương.

Trạch đại phu vừa bị đuổi ra, tâm trạng không tốt lắm, cứ thở dài lắc đầu.

Nhạc Xương Hầu giật mình, cảm thấy có thể khiến Trạch đại phu bày ra vẻ mặt như vậy, thì... bệnh kín của Thịnh Quyết hẳn là rất khó chữa?

Trạch đại phu vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, trong lòng rất buồn bực.

Nửa đêm nửa hôm bị gọi đến, còn tưởng là chuyện gì lớn, ai ngờ Vương gia vậy mà ngay cả chuyện nhỏ này cũng phải mời đại phu, thật là khó hiểu.

Cũng vạn vạn không ngờ, Nhiếp chính vương cao cao tại thượng, vậy mà chưa từng ‘hành sự’.

Ai mà ngờ được chứ!

Trạch đại phu cẩn thận nhớ lại, đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh toát.

Ông chợt bừng tỉnh -- mình có thể bình an vô sự bước ra khỏi Quảng Hoa Điện, đã là Vương gia nương tay rồi.

Về sau ngàn vạn lần không được để lộ ra ngoài, nếu không cái đầu này khó giữ được.

Nhạc Xương Hầu ở bên ngoài xe ngựa lại quan tâm hỏi: "Tình hình của Vương gia rất nghiêm trọng sao, vậy mà khiến cả danh y như ngài cũng phải thở dài."

Trạch đại phu biết đối phương muốn thăm dò tin tức, trong nháy mắt càng thêm lo lắng, ông không dám tiết lộ quá nhiều, chỉ có thể úp mở từ chối: "Đa tạ Hầu gia đêm khuya đưa tiễn, nhưng có vài chuyện lão phu thực sự không tiện nói, mong ngài thứ lỗi."

Nhạc Xương Hầu hiểu rồi -- bệnh kín khó chữa, không tiện nói.

Nếu không có chuyện gì, cũng sẽ không trả lời úp úp mở mở như vậy.

Trạch đại phu nói xong, mới nhận ra lời mình nói hình như rất dễ bị hiểu lầm, bèn bổ sung thêm một câu: "Hầu gia đừng suy nghĩ nhiều, Vương gia vạn sự bình an."

Nhạc Xương Hầu gật đầu: "Đa tạ đã nói cho biết, bản hầu biết rồi."



Lăn lộn trên quan trường nhiều năm, Nhạc Xương Hầu hiểu rõ các loại kỹ xảo nói chuyện, lời đối phương nói rõ ràng là cố ý nói cho mình nghe, trước tiên thở dài lắc đầu, sau đó giả vờ giữ bí mật, cuối cùng lại có tật giật mình nói báo tin vui mà không báo tin buồn, kết hợp lại mà xem, chứng tỏ bệnh tình của Thịnh Quyết khó chữa, ngay cả Trạch đại phu cũng bó tay.

Nhạc Xương Hầu âm thầm thở dài, thầm nghĩ chuyện này đúng là đường còn dài, mình còn phải giúp hắn tìm thêm vài vị thần y nữa.

Con gái nhà mình hồi nhỏ thân thể yếu ớt, Hầu phủ đã từng mời đủ loại thần y, muốn mời lại cũng không khó, chắc chắn sẽ có một vị thần y nào đó chữa khỏi cho Thịnh Quyết.

Đúng là gánh nặng đường xa a...

Nhạc Xương Hầu cũng lo lắng thay hắn.

Lo lắng nửa tháng trời, Nhạc Xương Hầu lo lắng đến mức cuối cùng thậm chí còn nghĩ -- nếu Thịnh Quyết có thể chữa khỏi bệnh này thì tốt biết mấy.

Nếu Nhiếp chính vương có thể giống như nam nhân bình thường, mình cũng bằng lòng gả con gái cho Vương phủ.

Ai.

Tiếc là ảo tưởng không thể thành hiện thực.

Nhạc Xương Hầu mỗi lần nhớ đến chuyện này, liền nhịn không được mượn rượu giải sầu, chỉ mong đối phương mau chóng khỏe lại, loại bỏ bệnh kín phiền phức này.

Chỉ cần chữa khỏi, nói gì cũng được.

Bởi vì gần đây suy nghĩ này quá nhiều, sau này, Nhạc Xương Hầu gặp Thịnh Quyết, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện giúp đối phương tìm đại phu chữa bệnh.

Bây giờ thì hay rồi, con gái nhà mình khỏi bệnh rồi, lại phải lo lắng cho bệnh kín của Nhiếp chính vương.

Nhạc Xương Hầu không khỏi buồn bực, cả đời mình thân thể cường tráng, vậy mà cả đời đều phải lo lắng chuyện thuốc thang, sao cứ dây dưa mãi với chuyện này vậy?

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.