Từ thế tử thấy mọi người không ai nói gì, còn đang chìm đắm trong cảm xúc của bản thân: “Sao không ai nói gì vậy? Có phải rất đẹp không! Các ngươi nói xem, có phải hay không!”
Mọi người vẫn im lặng.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Giang Lạc Ngạn đến muộn vội vã đi vào, ngồi xuống cùng mọi người.
Vừa ngồi xuống, đã thấy trong tay Từ thế tử cầm một bức thư.
Giang Lạc Ngạn lại gần nhìn một cái, hỏi: “Ngươi gan to thật đấy, dám viết thư tỏ tình với Nhiếp Chính Vương sao?”
Từ thế tử: ???
Ai?
Liên quan gì đến Nhiếp Chính Vương?
Giang Lạc Ngạn giải thích cho y: “Ta từng có may mắn được tận mắt nhìn thấy bút tích của Vương gia, đây nhất định là do Vương gia đích thân hồi âm.”
Từ thế tử lập tức sững sờ tại chỗ, hàm răng run lên.
Giang Lạc Ngạn lại nói: “Xem ra tâm tình Vương gia gần đây không tệ, vậy mà còn ôn hòa từ chối ngươi, nếu là bình thường, e là đầu ngươi đã lìa khỏi cổ rồi.”
Từ thế tử trong nháy mắt như bị sét đánh, ánh mắt tràn đầy hoang mang và sợ hãi, y bất lực nhìn xung quanh, thấy mọi người đều nghiêm mặt, không ai cười đùa với y...
Chứng tỏ, Giang Lạc Ngạn nói đúng.
Thư của y... vậy mà lại đưa cho Nhiếp Chính Vương?
Từ thế tử không cười nổi nữa, hiện tại chân y run lẩy bẩy, gần như là cuống cuồng chạy về tìm cha ruột nghĩ cách cứu mạng.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/3706462/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.