Nhạc Xương Hầu vừa mới dùng bữa tối xong, đang rảnh rỗi luyện đao trong sân. Ông ấy chọn một thanh đao nặng, vung lên c.h.é.m về một phía, gần như dùng hết sức lực toàn thân, giống như muốn c.h.é.m người nào đó một nhát vậy.
Chung Nguyệt nói xong, ông ấy thu đao lại, vừa đặt đao lên giá, liền tức giận nói: "Nhiếp Chính Vương thật quá vô sỉ, hôm đó hắn khiêu khích ta như vậy, vậy mà còn dám đến xin rượu ngon!"
Chung Nguyệt có chút khó xử nhìn Hầu gia: "Nhưng mà... Hầu gia, Vương gia nói, hôm đó người chịu thiệt là ngài ấy, bị ngài mắng té tát."
Nhạc Xương Hầu thiếu chút nữa bị sự trơ tráo của đối phương làm cho kinh ngạc: "Hắn vô sỉ như vậy, vậy mà còn dám nói mình chịu thiệt?"
"Đúng vậy, Vương gia hình như thật sự thấy mình bị uỷ khuất." Chung Nguyệt nói, "Làm tiểu thư đau lòng muốn chết, cho nên tiểu thư mới sai nô tỳ đến tìm phu nhân chọn một ít rượu ngon đưa đến Vương phủ, để bù đắp cho Vương gia."
Nhạc Xương Hầu vỗ tay thật mạnh, tỏ vẻ mình không còn gì để nói.
Vì con gái ruột bênh vực người ta, muốn cho người ta một ít rượu, ông ấy làm cha cũng không tiện ngăn cản. Còn có thể làm gì được nữa, chỉ có thể để tên vô sỉ kia được như ý thôi.
"Đau lòng Nhiếp Chính Vương, chắc chắn không có chuyện tốt." Nhạc Xương Hầu tức giận vừa đi vừa lẩm bẩm, "Tên đó không phải người tốt, ta sớm muộn gì cũng sẽ cho hắn biết tay. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/3706417/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.