Nàng không nói gì nữa, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi một bên, yên lặng nhìn hắn bận rộn.
Một canh giờ sau, nàng cuối cùng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, cảm giác buồn chán đó lại lần nữa xuất hiện.
Vì vậy nàng lại kiếm cớ: "Thư phòng là nơi quan trọng, ta thật sự không nên đến đây, vạn nhất nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, Vương gia sẽ nghi ngờ ta sao?"
Thịnh Quyết đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn nàng: "Thì ra ngươi cũng biết nơi này là thư phòng, vậy... lần đầu tiên đến đây, sao lại lỗ mãng xông vào như vậy?"
Giang Lạc Dao: "..."
Cách một khoảng thời gian, nàng quả thật đã quên lúc đó là chuyện gì xảy ra, hình như có người trực tiếp dẫn nàng đến thư phòng, căn bản không nói Thịnh Quyết có ý gì, nàng còn tưởng rằng, là Vương gia cho gọi nàng đến.
Thịnh Quyết lại đẩy ra một chồng tấu chương đã xem qua, mở ra một quyển khác, lại là những lời vô nghĩa sáo rỗng.
Có cái gì đáng xem là cơ mật chứ?
Đều là lời nói nhảm nhí thôi.
Lời nói vừa rồi của Giang Lạc Dao không những không khiến tâm trạng hắn thoải mái hơn, ngược lại sau khi xem xong tấu chương này, khiến hắn dồn hết lửa giận lên tấu chương.
Mấy tên này, cả ngày ăn không ngồi rồi, nhận bổng lộc của triều đình mà không làm việc.
Nhìn thôi đã thấy tức giận.
Nhưng tấu chương vẫn phải xem, dù sao trong một đống rác rưởi cũng sẽ có vài thứ hữu dụng, thà rằng xem nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/3706402/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.