Giang Lạc Dao biết Thịnh Quyết đã phát hiện nàng tỉnh, đang định nói gì đó, bỗng nhiên cảm thấy hai má có chút khó chịu.
Nàng không kìm được đưa tay lên, chạm vào má mình.
Ngay sau đó, nàng nhận thấy, người đàn ông trong bóng tối đột nhiên cử động.
Thịnh Quyết khẽ động yết hầu, dịch chuyển ánh mắt: “Ban đêm nhiều muỗi, lát nữa kêu người vào đốt nhang là được.”
Mặt mình bị muỗi đốt sao?
Giang Lạc Dao cảm thấy không thể nào, thứ nhất đây là mùa xuân, gần như không có muỗi, thứ hai thể chất nàng yếu, bị muỗi đốt sẽ rất khó chịu, hoặc nổi mẩn đỏ hoặc sưng tấy, không đến mức như bây giờ, cơ mặt hai bên má hơi đau, giống như bị ai đó véo vậy.
“Được rồi.” Thịnh Quyết lại cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, nói, “Nàng đã tỉnh, cũng nên về chỗ của mình rồi.”
Được hắn nhắc nhở, Giang Lạc Dao mới có ý định đứng dậy.
Chỉ là nàng không phải ngủ một cách bình thường, đột nhiên tỉnh dậy như vậy, tay chân đều bủn rủn, vừa mới đứng dậy, khuỷu tay suýt nữa không chống đỡ nổi, trực tiếp ngã trở lại giường.
Thịnh Quyết định đỡ, nhưng lại nhịn xuống không động đậy.
Hắn đứng cách đó vài bước, chăm chú nhìn nàng - nàng vừa tỉnh dậy vậy mà lại yếu ớt vô lực, bờ vai mỏng manh, eo thon nhỏ nhắn, sắc mặt thanh tú ngây thơ, mái tóc đen nhánh buông xõa trên vai, che đi thần sắc yếu đuối.
Rõ ràng là một gương mặt vô hại như vậy, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/3702722/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.