Thịnh Quyết im lặng.
Câu hỏi này, bản thân hắn cũng không biết.
Tìm Giang Lạc Dao đến, quả thực không có chuyện gì quan trọng, cũng chẳng có lý do gì.
Nhưng mỗi lần hắn đều không suy nghĩ, theo bản năng liền gọi nàng đến.
Vậy thì...
Đây là vì sao?
Chuyện mà bản thân Nhiếp Chính Vương còn chưa rõ, chưa nắm chắc, đương nhiên sẽ không trả lời.
Chỉ là Giang Lạc Dao vẫn luôn đứng trước mặt nhìn hắn, nếu không trả lời thì sẽ có vẻ chột dạ.
Thịnh Quyết chỉ có thể lấy những lý do đường hoàng ra để che đậy: "Bản vương đã là sư phụ của ngươi, thì phải dạy dỗ ngươi cho tốt..."
Giang Lạc Dao nhẹ giọng: "Vương gia, Ngài đã dạy ta gì đâu."
Hắn thậm chí còn không cho nàng nhìn thấy nội dung hắn viết, ngay cả khi mài mực, hắn cũng luôn chú ý, cẩn thận đề phòng.
Rõ ràng Nhiếp Chính Vương đề phòng cẩn mật như vậy, đa nghi như vậy, vậy mà còn luôn gọi nàng đến thư phòng.
Rõ ràng hắn công vụ bề bộn, vậy mà còn kéo nàng cùng lãng phí thời gian.
Rõ ràng hắn tính tình không tốt, cũng biết nàng đến sẽ khiến hắn tức giận, vậy mà vẫn ngày nào cũng như vậy.
Hắn nói là vì danh nghĩa sư phụ, nhưng lại không dạy dỗ gì cả.
Trên đời sao lại có người nói một đằng làm một nẻo như vậy?
Giang Lạc Dao không hiểu.
Thịnh Quyết bị nàng hỏi ngược lại, cũng bình tĩnh lại.
Bản thân hắn -- quả thực không dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/3702714/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.