Thịnh Quyết đi quá vội, chẳng kịp khoác thêm áo choàng gì, cứ thế y phục từ thư phòng lúc nãy mà thẳng tiến đi tìm người.
Hứa Lạp thậm chí còn chưa kịp thêm cho hắn một chiếc áo choàng nào để chắn gió tuyết.
Tuyết quá lớn, đêm cũng đã khuya, nhiều hạ nhân trong phủ đã nghỉ ngơi. Bởi vậy, Nhiếp chính vương không chủ động lên tiếng, cũng chẳng có ai tới khoác thêm áo cho hắn.
Thịnh Quyết đi được nửa đường, rốt cuộc cũng cảm nhận được cái lạnh của đêm tuyết.
Hắn vốn không phải kẻ sợ lạnh, nếu là ngày thường, cho dù thức trắng đêm ngoài trời tuyết cũng không đến nỗi tay chân lạnh lẽo thế này.
Sao hôm nay lại...
Nghĩ đến đây, Thịnh Quyết vừa bước hụt chân, thân hình hơi mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã.
Hứa Lạp vội vàng đỡ lấy hắn: "Vương gia."
Thịnh Quyết mượn lực đứng vững, lặng lẽ gạt tay đối phương ra, cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Hứa Lạp hỏi: "Vương gia, giày tất của ngài bị ướt ạ?"
Cũng không hẳn.
Thịnh Quyết chỉ là nghi hoặc, vì sao hôm nay mình lại khác thường như vậy, giống như người bị nhiễm lạnh lâu ngày, không chịu được lạnh chút nào, mới đi được vài bước mà chân tay đã cứng đờ như bị đông cứng từ lâu.
Hứa Lạp rất nhanh cũng nhận ra sự khác thường của Nhiếp chính vương: "Sắc mặt Vương gia hôm nay có chút không tốt, có phải ban ngày đã quá lao lực rồi không?"
"Bản vương chỉ xem vài quyển tấu chương thôi, không mệt." Thịnh Quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/3702696/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.