*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm khuya yên tĩnh, ngọn gió lạnh từ đâu thổi qua khiến những chiếc lá thu nhẹ nhàng rơi xuống, xoay vài vòng rồi mới đáp trước cửa một gian phòng vô cùng xa hoa...
Trong phòng, tiếng ngâm nhẹ nhàng khẽ truyền ra, nếu như có người ngang qua, chắc chắn sẽ đỏ mặt, xấu hổ mà nhanh chóng rời đi! Nhưng may mắn tiểu viện lại không một bóng người... Vì từ đầu, Trương Lập Á đã cho gia nhân lui ra hết!
- Ưm... San nhi... ư.. đủ.. đủ rồi!
Hoàng tử San vẫn còn nằm trên người Trương Lập Á, đôi môi nhỏ nhắn căng mọng vẫn còn đang ngậm chặt nụ hoa đào e ấp của cô, không buông.... Trương Lập Á vội la lên:
- Nè... đừng có mà giả chết nha..... buông ra...!! Nè...
Trương Lập Á đẩy mạnh Hoàng Tử San xuống một bên giường, lẹ làng cột dây áo lại rồi mới nói tiếp:
- Là ta hôm nay có lỗi với nàng nên mới bù lại cho nàng, vậy mà nàng dám... lợi dụng ăn tàu hủ ta lâu như vậy hả? Nàng....
Trương Lập Á quay qua nhìn người vẫn đang lặng yên bên cạnh, nhưng... Nàng ta thật sự ngủ rồi sao? Haizzz đúng là tiểu oa nhi (trẻ con) chắc cả ngày hôm nay vừa buồn, vừa mệt nên ngủ quên luôn chứ gì... vậy mà vẫn không chịu nhã ra, thật là 'tiểu sắc lang'....!
Cô thở dài chỉnh lại tư thế ngủ rồi đắp chăn cho Hoàng Tử San, ánh trăng thu nhẹ nhàng chiếu rọi khuôn mặt thập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bai-hoai/1161995/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.