"Ngày mai nàng nên cẩn thận một chút, hôm nay Tiểu Thất báo lại với ta Tú Lang đã nói gì đó với nàng phải không?" Hoắc Uy Thần hỏi chuyện.
"Hắn ta nói ta nên giữ sức khỏe, câu nói này nghe thì giống như quan tâm nhưng thật sự ta cứ kỳ quái, dù hắn muốn cảnh cáo ta cũng không cần thiết phải tự mình nói chuyện, ta cảm giác như hắn...để ý đến ta vậy." Cảnh Vân cảm giác ánh mắt ấy rất giống ánh mắt của kẻ săn mồi khi phát hiện ra mục tiêu mới.
"Để ý đến nàng?" Hoắc Uy Thần trầm ngâm suy nghĩ, hắn dạo gần đây phát hiện ra hành động quân sự phía xa của một nhóm người không xác định, chúng dựng lều trại nhưng không cướp bóc đồ của bá tánh, nhưng để tránh có việc ngoài ý muốn nên hắn sẽ phải tự mình đến đó một chuyến, hắn không an tâm khi biết Tú Lang đang nhắm vào Cảnh Vân.
"Người yên tâm tạm thời chắc hắn sẽ không động đến ta đâu, có lẽ hắn còn muốn thứ gì đó." Cảnh Vân biết Hoắc Uy Thần lo lắng điều gì: "Thời gian này phía nam có vùng bị hạn hán bá tánh khổ cực, ta nghe phụ thân nói đã có người chết vì nạn đói."
"Đúng vậy, nhắc đến vấn đề này thì lại càng đau đầu hơn nơi ấy không hiểu vì sao cây trồng không thể sống được, đấy là một vùng nhỏ giáp với Quý Châu, ta đã có rất nhiều biện pháp khác nhau nhưng vẫn không thể cải thiện được tình hình, trên triều mấy ngày hôm nay cũng căng thẳng việc này, đám quan lại bên phe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bach-nien-nan-ngo/976067/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.