Hoắc Uy Thần cùng Hoắc Tông Đế đêm ấy bận rộn bàn chuyện cả đêm, dù mọi người không ai biết cả hai đã nói những gì nhưng sáng ngày hôm sau thì đều rõ là Hoắc Tông Đế đương nhiên là không ai biết đây chính là Hoắc Tông Đế, vị quan bí ẩn rời khỏi doanh trại, quân linh thấy quan đã đi thì thở phào nhẹ nhõm nghĩ sẽ chẳng có việc gì quá cấp bách nữa ai nấy cũng bắt đầu lơ là cảnh giác.
Hoắc Uy Thần ngồi trong thư phòng trước mặt có một Tiểu Thất đang bẩm báo sự việc
"Đã tìm được nơi bọn chúng ẩn náu?" Hoắc Uy Thần hai bàn tay đan vào nhau nhìn người trước mặt hỏi.
"Đúng vậy bọn thuộc hạ đã đi theo từ lúc chúng bắt đầu rời lán rơm, kỳ lạ một điều là khi quay trở lại bọn chúng là chọn đường núi để đi, bọn chúng đi rất ngang nhiên cảm giác như chúng không hề sợ bị người khác nhìn thấy, nhưng khi đến phía Đông thành chúng lại tản ra đi nhiều hướng khác nhau bọn thuộc hạ đã chia ra đi theo thăm dò nhưng còn chưa được nửa đường đều đã quay lại chính vì nơi ấy quá phức tạp nhìn xung quanh đều là chỗ tốt để đặt bẫy." Tiểu Thất càng nói cung mày càng nhíu chặt chứng tỏ nơi ấy đúng là không thể coi thường.
"Chúng chọn được lãnh địa tốt như vậy thì sợ gì việc người ta có thấy bản thân làm chuyện ác hay không chứ." Hoắc Uy Thần gõ các ngón tay lên mặt gỗ suy nghĩ.
"Còn nữa thuộc hạ lúc rời đi đã nhìn thấy...Mã công tử." Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bach-nien-nan-ngo/976049/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.