Cảnh Vân rời đi nàng giờ đây tâm tình không hề buông lỏng luôn cảnh giác xem có người tiếp tục đeo bám hay không, nàng quyết định đêm nay nghỉ lại trong thành, đêm xuống Cảnh Vân mới mở tờ giấy mà ban ngày quản gia đưa cho nàng, trong thư chỉ có vài chữ ngắn gọn: "Công thành phía Tây bên trong lán rơm gần núi."
Đây chẳng lẽ là nơi Thạch Dũng đang trốn nếu đúng thì quản gia chắc chắn vẫn thường xuyên liên lạc với hắn hơn nữa có vẻ gần đây nơi ấy bị theo dõi nên cả hai đã không còn biết tin tức của nhau, vậy thì chắc chắn hiện tại vẫn có người theo dõi nàng.
Cảnh Vân đốt tờ giấy trên ngọn lửa, nhìn từng mảnh giấy cháy nàng bỗng có dự cảm không lành, trước nay nàng luôn tin vào trực giác của bản thân, dự cảm này là từ đâu mà có hiện tại có quá nhiều chuyện sẽ có biến cố nàng khó mà đoán ra rốt cuộc nên phòng bị chuyện gì trước.
Nửa đêm canh ba tiếng động từ đâu đó đánh động Cảnh Vân tỉnh lại, giữa đêm có kẻ đến tìm hơn phân nửa là không có ý định tốt vì vậy Cảnh Vân nhanh nhẹn xuống giường trốn vào một góc, quả nhiên từ cửa sổ một ống trẻ nhỏ được đưa vào làn khói trắng cũng từ đó mà ra, trong đầu Cảnh Vân hiện lên hai chữ: "Thuốc mê."
Khói muốn hòa tan vào không khí bay đến giường ngủ thì cần ít nhất phải vài phút hơn nữa khi đã hòa lẫn với không khí tác dụng của thuốc mê không còn nhiều, nàng không nghĩ kế này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bach-nien-nan-ngo/976043/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.