Đúng là rừng trúc phía sau rất đẹp càng đi càng lên cao đến lúc lên được một đỉnh núi thì Cảnh Vân được chiêm ngưỡng cảnh đẹp của thiên nhiên hùng vĩ ra sao.
"Mã công tử là người nơi nào?" Thạch Dũng lên tiếng hỏi.
"Ta là người Kinh Thành." Cảnh Vân đáp.
"Kinh thành, công tử thật sự là người Kinh Thành sao?" Thạch Dũng hết sức bất ngờ.
"Có gì lạ lắm sao?" Cảnh Vân bật cười hỏi.
"Từ Kinh Thành đến nơi này rất xa nếu không phải thương nhân hoặc người của triều đình có lẽ sẽ không đi đến nơi này." Thạch Dũng vừa nói vừa quan sát với vẻ ngoài của Cảnh Vân có thể đoán tuổi không lớn có khi còn ít tuổi hơn hắn vì vậy khả năng là người của triều đình là gần như bằng không còn thương nhân thì rất khó nói.
Cảnh Vân nghe xong cười lớn: "Lương thiếu gia đúng là có mắt nhìn người, ta chính là thương nhân thời gian gần đây buôn bán không được thuận lợi lắm nên kiếm cớ đi chơi đây đó cho thoải mái." Cảnh Vân vẫn lấy thân phận thương nhân nàng cảm thây chỉ thân phận này vẫn rất tốt dùng được trong nhiều trường hợp hơn nữa giấy tờ giả trên người cũng là ghi thương nhân.
"Mã công tử hóa ra là thương nhân ta còn tưởng là thư sinh kinh thành, tuổi còn nhỏ mà đã có thể đi đây đó buôn bán đúng là tài giỏi." Thạch Dũng ánh mắt nhìn Cảnh Vân mất vài phần thiện cảm.
Cảnh Vân sao không nhìn ra cơ chứ thời buổi này thương nhân vốn không được coi trọng người ta cũng không thích làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bach-nien-nan-ngo/976038/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.