Tiếng chim réo rắt…
Ánh nắng chói chang hắt vào đôi mi dài đang khép…
“Bà nó chứ!”- Nhã Tâm lầm bầm: “ Bộ cái thành phố này biến thành vườn sinh thái rồi hay sao?? Còn cái nhà này nữa, bị thủng lỗ từ hồi nào vậy?? Muốn ngủ cũng chẳng yên thân…. Bực chết mất, dì Hoa đâu, dì..”
“Trời đất, cái ôn gì đây?”- Nhã Tâm mở to mắt, cái biệt thự nhà nàng thì không thấy, mà trước mắt là cái chòi lá, à không, là nhà tranh bằng tre, vật dụng đơn giản, nàng thì đang nằm trên chiếc giường tre chỉ chứa đủ một mình nàng và vận nguyên bộ đồ vải trắng tinh khôi.
“Bình tĩnh, Tâm Tâm, hãy nhớ xem mày đã gặp gì?..à đúng rồi, con em cùng cha khác mẹ với mày đã đẩy mày xuống suối, trong khi mày hoàn toàn không biết bơi…đúng, chắc là ai đó đã cứu mình, mà thật là, sao không đưa mình vào bệnh viện, nhìn khung cảnh chắc mình được người dân tộc thiểu số, hay người vùng sâu vùng xa cứu vớt, mà chỗ như vầy, làm gì có bệnh viện nào gần, khéo tới bệnh viện thì mình đã đi chầu diêm vương,…cũng có thể lắm…”
Nhã Tâm nhớ ra một số chuyện, lại tiếp tục lầm bầm: “Ây dà, chị mày mà bình phục trở về, chị đem mày dâng tổ tiên nhé, con Lan Thư bụng dạ xấu xa kia, càng nghĩ càng tức, mày dám đối xử với đại tiểu thư Lâm thị như thế,.. hắc hắc, chị mày sẽ…”
-Tiểu cô nương tỉnh rồi hả?- Nhã Tâm khẽ giựt mình, cắt ngang dòng suy nghĩ ám muội của nàng là một bà dì tầm 50 tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ba-dao-co-dai/173103/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.