Cho đến khi bóng dáng Liệt Diễm biến mất ở ngoài cửa, thần kinh đang căng thẳng của Tiểu Ngọc mới thả lỏng xuống.
Thế nhưng thật sự có thể khuyên hắn rời đi rồi sao?
Tiểu Ngọc không thể không bội phục công lực làm công tác tư tưởng còn dư lại của mình, cuộc đời mấy năm làm chủ nhiệm lớp quả nhiên rất tôi luyện người nha!
Chỉ chốc lát nàng liền lập tức khoác bộ y phục dày lên người đi đến sương phòng của Tần Xuân Nhạn. Mới vừa rồi vội vội vàng vàng mặc quần áo vào, trên người vẫn còn đầy nước, cộng thêm mồ hôi lạnh chảy róc rách, quần áo bên trong đã ướt đẫm. Tháng mười gió rét, sau khi nàng vừa mới buông lỏng khần trương cực độ, lại có một loại cảm giác muốn té xỉu.
Tần Xuân Nhạn còn chưa có ngủ, đang ở trong phòng xem sách thuốc. Tiểu nha đầu Đinh Hương nhìn thấy liền vội vã chạy đến, vội hỏi: “Tống phu nhân, làm sao vậy? Sắc mặt của ngài....”
Tiểu Ngọc cũng không muốn chuyện vừa rồi có quá nhiều người biết. Nàng nói lung tung vài câu để Đinh Hương rời đi, sau đó ngồi đối diện trước mặt Tần Xuân Nhạn, nói đơn giản chuyện vừa rồi.
Sắc mặt Tần Xuân Nhạn đại biến. Trang viên nhà nàng không thể nói là thủ vệ sâm nghiêm, nhưng ít nhất môn hộ cũng vững chắc, chưa bao giờ có bọn đạo chích tới cửa. Cư nhiên lại bị một hải tặc lẻn vào bắt người chưa thực hiện được – nếu như Tiểu Ngọc thật sự bị Liệt Diễm bắt đi, đời này nàng cũng đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-ngoc-thien-thanh/2765265/quyen-1-chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.