Khi người đời sau nhắc đến nữ nhân cổ đại, thật sự giống như tiên tử không nhiễm khói lửa bụi trần, chuyện gì cũng không thể làm, hoặc là nói chuyện gì cũng không cần làm, ngồi ở trong khuê phòng lặng lẽ qua cả đời.
Sau khi đi tới cổ đại, Tiểu Ngọc mới biết những nhận thức này thật là quá hoang đường. Ít nhất khi nàng sống ở thời đại này, nữ nhân muốn làm việc không ít hơn so với nam nhân.
Những nữ tử nhà nghèo, phải giúp cày ruộng, khi về nhà còn phải ngồi trước khung cửi không ngừng dệt vải bán kiếm tiềm, còn phải sinh con dưỡng cái, hầu hạ cơm áo cả nhà.
Nữ tử bậc trung, hoặc là đi học nấu ăn làm đầu bếp, hoặc là nắm giữ đôi tay may vá thêu thùa tốt thì làm tú nương, hoặc làm ăn buôn bán trong nhà – giống như Văn Quyên và Thanh Tranh, lúc đầu vốn làm việc giúp phụ thân.
Mà nữ nhân tầng lớp xã hội, cần phải làm việc thì càng nhiều hơn. Nữ nhân “phụ công” này chỉ có thể chăm sóc cơm ăn áo mặc của tất cả mọi người và cả việc nhà, những chuyện vụn vặt này trong gia tộc đều do nữ nhân quản lý. Chủ mẫu gia đình giàu có, phải trợ giúp trượng phu buôn bán, còn phải mang theo người làm đi thu tô của các tá điền. Mà phu nhân quan gia, ngoại trừ quản lý tốt mọi chuyện trong nhà, còn phải giúp trượng phu “ngoại gia”, lui tới cùng với những phu nhân khác, thay trượng phu đi kết giao với càng nhiều nhân vật.
Lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-ngoc-thien-thanh/2765258/quyen-1-chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.