Trâu Chú nghĩ việc này có gì khó? Vội vàng gật đầu đồng ý.
Tiểu Ngọc lại hỏi La chưởng quầy: “La chưởng quầy, ông có thể giăng thêm mấy cái trướng vải ở trước cửa hàng không?”
Sau khi La chưởng quầy gật đầu đồng ý, Tiểu Ngọc mới nói: “Ta muốn phát cháo cho những nạn dân bị đói!”
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
Kỳ thật ban đầu Tiểu Ngọc vẫn chưa nghĩ tới việc này, nàng cũng không có lòng đồng cảm sâu sắc gì. Chỉ là nhìn thấy những lão ăn mày làm nàng nhớ tới Tống Tiềm.
Tống Tiềm từng kể cho nàng nghe chuyện lão ăn mày rất thương hắn, cũng sơ lược đề cập qua những chuyện như đám ăn mày vẫn thường giúp hắn có cơm ăn. Hắn thường nói, một cái bánh bao, khi đó cũng có thể làm tên ăn mày như hắn vui mừng rất lâu --
Tiểu Ngọc nghĩ, làm như vậy, cũng coi như tích chút công đức rồi?
Trên một tòa lầu ở thành Lâm An, một đội vệ sĩ thiết giáp đang canh gác rất sâm nghiên. Vài ba quan viên áo tím đang nhắm mắt theo đuôi ba nam tử mặc thường phục hoa lệ, cẩn thận hầu hạ, không dám thở mạnh một tiếng.
Nam tử đi đầu chừng năm sáu mươi tuổi, tóc đã hoa râm, hai gò má hồng hào, chân mày buông xuống, chỉ có trong mắt có vài phần thần thái.
Ông từ trên thành lâu nhìn xuống, chỉ thấy một đám dân đói đang co cụm vào nhau sưởi ấm, người nào người nấy áo quần rách bươm, không còn ra dạng gì, có người còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-ngoc-thien-thanh/2765126/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.