Có một thế hệ người Tống, bá tánh bình dân cũng có thói quen dùng cơm bên ngoài. Lúc giới quý tộc còn ở Đông kinh Biện Lương, thì khắp thành tửu lâu cũng có hơn bảy mươi hai tiệm, quán nhỏ nhiều không kể nổi.
Mà sau khi nhà Tống nam hạ, kinh tế Lâm An nhanh chóng phát triển, tuy chỉ có nửa giang san, nhưng cũng ca múa mừng cảnh thái bình, "Cứ xem Hàng Châu thành Biện Châu" , cho nên tửu lâu Lâm An có thể so sánh với ở Tokyo, chỉ hơn chứ không kém.
Tửu lâu Lâm An trang trí chi hoa lệ, thức ăn đa dạng, Tiểu Ngọc cảm thấy như vậy cũng đủ rồi. Nhưng kho rượu của quan phủ chỉ có vài chục cái, còn lại các kho rượu tư nhân phân tán khắp các ngõ phố trong thành có phần nhiều hơn.
Tiểu Ngọc từ sau khi mở tửu lâu Mỹ vị cư, cũng coi như biết thêm nhiều về ngành kinh doanh ăn uống ở Lâm An. Phải duy trì một số nguyên tắc nhất định, nàng phải làm sao tiến hành điều tra thị trường cho Mỹ vị cư bây giờ.
"Ai. . . . . . Không được!"
Trong thư phòng Tống phủ, Tiểu Ngọc hai tay ôm đầu trầm tư, nhìn một xấp giấy tờ trước mặt buông tiếng thở dài.
"Sao vậy?"
Tống Tiềm từ trong sách vở ngẩng đầu lên, ân cần hỏi. Kỳ thi mùa xuân sắp tới, Tống Tiềm càng cố gắng hơn, ban ngày ở thư quán trao đổi với bạn học, buổi tối về nhà cũng dốc lòng khổ học. Tuy nói hắn không muốn để Tiểu Ngọc làm gì quá nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-ngoc-thien-thanh/2765086/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.