Đầu tháng mười, trong thành Lâm An lá rụng đầy đất, mọi người rối rít thay áo kép. Mùa đông chầm chậm tiến tới.
Nhưng vào mùa vạn vật tiêu điều này, con hẻm chỗ Mỹ Ngọc phường lại là khí thế ngất trời, trở thành đề tài sôi nổi trong thành.
Gần đây những đại cô nương tiểu tức phụ gặp nhau, đều hỏi một câu: "Ngươi có mua phấn ở Mỹ Ngọc phường hay không?"
Mỗi khi có người đi ngang qua đầu hẻm, sẽ không nhịn được liếc nhìn hai bức tranh sử nữ lớn treo ở trước Mỹ Ngọc phường. Hai bức tranh này cũng không giống "Anh đùa giỡn" , "Người bán hàng rong đồ" màu sắc rực rỡ, mà ngược lại, là hai bức tranh thủy mặc (tranh mực Tàu các bác ạ).
Tay nghề của Chu Gia Nhi đương nhiên là giỏi, đơn giản vài nét bút đã phác thảo thần thái mỹ nhân, lại dùng phương pháp vẽ tranh thủy mặc phong phú từ từ tô điểm. Trong hai bức họa, phần duy nhất có màu sắc chính là gương mặt mỹ nhân —— môi của Tú Tâm, gò má Hải Đường, vẻ mặt cũng hồng hào chói mắt. Bởi vì tuy các nàng là người phát ngôn, nhưng cũng là Mỹ Ngọc phường trang điểm hệ liệt đó! (càng ngày càng khó edit mà)
Lúc Thích Thăng nhìn thấy hai bức họa này, vừa tán thưởng vừa xấu hổ: "Gia Nhi, ngươi phác vài nét cũng có mấy phần phong vận của Lý Công Lân nha!"
Lý Công Lân là đại gia Bắc Tống, Gia Nhi nghe học huynh khích lệ mình, rất vui vẻ, có điều vẫn dặn dò Tiểu Ngọc đừng đem chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-ngoc-thien-thanh/2765053/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.