Tiểu Ngọc từ bức tranh thêu ở Lục Ba bố trang có thể đoán Thanh Tranh là một con người tao nhã, nhưng không ngờ óc thẩm mĩ của nàng lại thoát tục.
“Hồ phủ” ban đầu đã chính thức đổi tên”Tống phủ” , bố trí trong nhà cũng thay đổi mười phân vẹn mười. Vốn Hồ viên ngoại chính là phàm nhân cả người đầy hơi tiền chứ nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, trạch viện này xây dựng rất tốt, nhưng bố trí bên trong thì thật là không chịu nổi, Hồ viên ngoại kia cứ bày biện hoa hoa cỏ cỏ tự cho là cao nhã, bài biện trong phòng cũng tục không chịu được, toàn là xanh vàng rực rỡ, sơn son thiếp vàng. Dù sao trạch viện này làm cho người ta chỉ có một cảm giác: tục!
Sau khi được Thanh Tranh chỉ điểm, để công nhân loại bỏ khoảng sáu phần hoa lá cây cỏ, chỉ để lại chút thúy trúc, lại thay đổi đồ đạc cách điệu đơn giản, song cửa sổ cũng đổi loại sợ mảnh màu sắc tươi sáng, có một loại cảm giác thanh u tươi mát.
Tiểu Ngọc bội phục sát đất, vội vàng nhờ Thanh Tranh cũng tới giúp xem hai gian cửa hàng bên ngoài nên trang trí như thế nào.
Bản thân Tiểu Ngọc muốn, là lấy màu trắng và màu xanh ngọc làm chủ đề. Thanh Tranh đồng ý với ý tưởng của nàng, nhưng lại nói: “Cửa hàng nói tới cùng vẫn là cửa hàng, quá mức nhạt nhẽo, không thích hợp lắm. Ngươi muốn treo màn vải bố xanh nhạt cũng rất tốt, nhưng mà màu trắng. . . . . . Hay là miễn đi. Nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-ngoc-thien-thanh/2765031/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.