Chỉ nghe Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói: "Thật ra thì, con biết Thiên Thành đối với con rất tốt. . . . . . con. . . . . . con cũng cảm thấy hắn rất tốt." Nói xong, gương mặt của nàng ửng hồng như vừa đánh phấn.
Tống Tiềm nghe được câu này, chân tay không chỗ nào cảm thấy không thoải mái, cả người như bay lên: "Nàng. . . . . . Nàng nói ta tốt, vậy cũng tức là có ý với ta?"
Tiểu Ngọc còn nói: "Nhị lão xin yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt Thiên Thành!" Câu này là nàng thật lòng, bản thân từ lúc quen biết Tống Tiềm tới nay, đều là nàng chăm sóc bệnh tình và sinh hoạt hằng ngày của hắn. Mỗi người phụ nữ dù ít hay nhiều cũng có thiên tính làm mẹ, Tống Tiềm đã làm bộc phát mẫu tính của nàng, có lẽ nàng có hảo cảm với hắn, chính là đã manh nha từ đây?
Tống Tiềm và Tiểu Ngọc hướng về phía mộ phần xá ba lạy. Tống Tiềm đứng dậy, mới vừa phủi phủi đầu gối hơi tê tê, nghe thấy Tiểu Ngọc “ui da” một tiếng. Tống Tiềm vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
Tiểu Ngọc dùng tay chống, gương mặt nhỏ nhắn đáng thương ngước lên nói: "Quỳ quá lâu, chân tê rồi, không đứng nổi. . . . . ."
Tống Tiềm nói: "Vậy. . . . . . Ta kéo nàng đứng lên nha?"
Rặng mây hồng trên mặt Tiểu Ngọc không thể hồng hơn được nữa, "Ừ" một tiếng nhỏ tới không thể nghe.
Tống Tiềm đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Ngọc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-ngoc-thien-thanh/2765027/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.