Tú Tâm và Hải Đường cũng hướng Quan Quan đáp lễ, trên mặt cũng mang nụ cười theo lễ tiết. Ba người các nàng không hợp nhau không phải chuyện ngày một ngày hai, trước kia Quan Quan và Hải Đường tranh giành vị trí hoa khôi trong năm, sau này Thúy Nhã Viên của Tú Tâm khai trương, lại cướp đi không ít khách của Quan Quan, trong lòng Quan Quan đã sớm hận thấu xương hai người mới nổi lại đầy tài năng và danh tiếng này. Nhưng nàng ỷ vào thân phận mình, dĩ nhiên chuyện gì cũng không để lộ ra mặt, nụ cười ấm áp như nắng ấm tháng ba, người không biết còn tưởng nàng và hai cô gái này tình cảm sâu đậm lắm.
Quan Quan lại tâm sự đôi câu với các cô nương ở Hảo Cầu lâu và Thúy Nhã viên, ánh mắt chợt rơi vào Tiểu Ngọc ngồi bên cạnh Tú Tâm.
"Vị này là?" Quan Quan đối với những cô nương có chút danh tiếng ở Hoa phố đã gặp là không thể quên, nhìn Tiểu Ngọc lạ mặt, ăn mặc lại không giống người trong thanh lâu, liền có chút nghi ngờ hỏi Tú Tâm.
Tú Tâm cũng không muốn nhiều lời, chỉ cười cười nói: "Vị nương tử này không phải cô nương Hoa phố của chúng ta, là một người bạn thân của ta."
Quan Quan khẽ nhướng đôi mắt nhỏ dài, cười có chút thâm ý với Tiểu Ngọc, chậm rãi dời bước đến bàn của nàng ngồi xuống. Nhìn cách đi đứng, Tiểu Ngọc mới ngẫm ra chút mùi vị .
Nếu chỉ nhìn mặt mũi bên ngoài, chẳng qua là thanh tú bình thường, có điều là nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-ngoc-thien-thanh/2765018/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.