Sau bữa cơm tối, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc theo lệ thường đến ngồi ở thư phòng. Lúc Tiểu Ngọc vào thư phòng, cầm trên tay một chén bột trắng, vừa đi vừa lấy muỗng khuấy liên tục, Tống Tiềm tò mò hỏi: "Hôm nay lại đổi thuốc à?"
"Ừ. Đây là bột bạch chỉ, có tác dụng hoạt huyết bài nùng, sinh cơ giảm đau, quấy thành bột bôi trên mặt, có tác dụng làm trắng tẩy sẹo, vừa hay thích hợp cho ngươi dùng." Buổi chiều Tiểu Ngọc đến Tế Thế đường mua bạch chỉ nhờ Tiểu Hồng mài thành phấn, để nhóc sai vặt mang về cho Hải Đường thoa mặt, sẽ tốt cho nàng. Bây giờ trên mặt Tống Tiềm cũng cần tẩy sẹo, dĩ nhiên của hắn nghiêm trọng hơn Hải Đường nhiều, có lẽ rất lâu sẹo mới từ từ khỏi.
Lúc nàng và Thích Thăng nói đến việc phải dùng bạch chỉ, Thích Thăng suy nghĩ một chút, nói phụ nữ hành kinh không đều có thể dùng bạch chỉ, nhưng bôi trên mặt thì chưa từng thấy. Trong ấn tượng của Tiểu Ngọc có xem một bài báo nói về bạch chỉ, đó còn là vị thuốc đứng đầu trong《 Bản thảo cương mục 》 về vấn đề “Mặt mũi” nha, tại sao Thích Thăng lại chưa từng nghe? Sau khi nghĩ lại, tìm tòi trong trí nhớ, 《 Bản thảo cương mục 》 là ở Minh triều gì gì đó, còn phải qua mấy trăm năm nữa mới ra đời. . . . . .
Thích Thăng rất ngạc nhiên trước những phương thuốc của Tiểu Ngọc, khi y xem qua, phương thuốc củaTiểu Ngọc có chút cảm giác không biết đâu mà lần, không có phối dược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-ngoc-thien-thanh/2764994/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.