Edit: Pa
Tiếng còi tan dần, đoàn tàu đã khuất xa. Khoái cảm cũng dần lắng xuống, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Chẳng biết qua bao lâu, Thẩm Thanh đang cuộn tròn trong lòng Điền Dã bỗng tỉnh táo lại. Tiếng suối chảy róc rách, chim trời bay lượn líu lo, gió thổi vi vu trên ngọn cây... âm thanh của vạn vật cuối cùng cũng truyền đến tai cậu.
Năm giác quan đã khôi phục, Thẩm Thanh giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay ấm áp của Điền Dã. Nhưng người anh cứng như thép, ghì chặt đến mức cậu chẳng nhúc nhích nổi, đành phải từ bỏ ý định.
Điền Dã thân mật cọ cọ lên gương mặt lạnh lẽo của Thẩm Thanh. Ghé sát miệng lại thủ thỉ với cậu:
"Sao động cái liền giận dỗi thế này."
Thẩm Thanh còn chưa hết tức, quay mặt đi còn hừ lạnh một tiếng.
"Vợ ngoan của anh, sao em lại nghĩ là anh không muốn làm em, em nhìn một cái đi. Cái tên này vừa thấy em liền khoái muốn chết, sao nó ghét bỏ em được?"
Sợ Thẩm Thanh không tin, Điền Dã dùng tay đẩy con đại bàng to lớn đang kề bên eo Thẩm Thanh tiến phía trước.
Thẩm Thanh bị chọc đến nóng mặt, giận dữ lườm anh một cái. Điền Dã gượng cười rồi dịch người một chút, vợ còn chưa nguôi giận anh cũng chẳng dám chọc, đành phải tiếp tục dỗ dành.
"Vừa rồi em đã làm đến mức đấy mà... Anh cũng chẳng thèm phản ứng." Thẩm Thanh ủ rũ nói.
Sợ cậu bị hơi ẩm trong núi làm lạnh sống lưng, Điền Dã ôm cả thân thể trần trụi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-tran-trui-tren-canh-dong/877021/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.