*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Edit: Pa 
Bà ngoại đến trông nom một tuần, mỗi ngày đều nhắc nhở: "Thẩm Thanh không được làm gì, Điền Dã không được bắt nạt Thẩm Thanh." 
Mấy hôm trước, Điền Dã đang ngồi xổm trong sân rửa khoai môn thì Thẩm Thanh chạy tới, trong miệng cậu vẫn đang nhai mấy quả tỳ bà trong nhà chưa bán hết. 
"Mấy củ khoai tây này trông lạ thế, xấu hoắc" 
Điền Dã chế nhạo: "Hahaha, cái đồ thành phố, khoai tây nào, khoai môn cũng không biết." 
Bà nghe vậy liền lấy gậy đập cho mấy phát. 
"Anh thì biết nhiều rồi, tôi cũng thấy giống củ khoai tây đấy!" 
Điền Dã ỉu xìu không dám nói tiếp, Thẩm Thanh cười to, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người chỉnh được cái tên lỗ mãng này! 
Nhưng mà bà nội lại không cho hai người ngủ chung phòng, Thẩm Thanh bị bà kéo qua ngủ cùng một tuần, cả hai đều không nhịn được nữa rồi. Hôm nay, được bà đuổi ra ngoài mà Điền Dã phơi phới, miệng cười toét đến mang tai. 
Nhìn chằm chằm vào chiếc xe bò đang xa dần, Điền Dã hào hứng kéo Thẩm Thanh vào nhà, cậu còn làm mình làm mẩy, giả vờ cự tuyệt mấy cái, đang định theo anh vào nhà thì trưởng thôn đột nhiên đi tới. 
Trưởng thôn bảo có chuyện muốn nói với Điền Dã, Thẩm Thanh đành đi vào trước, đợi mãi vẫn không thấy người đâu, thấy quần áo ở trên giường còn chưa gấp, liền tiện tay xếp lại cất đi. Trong góc khuất của tủ quần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-tran-trui-tren-canh-dong/877016/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.