Âu Dương Nam khẽ vươn vai một cái. Ân~ Anh vừa có một giấc mơ cực đẹp a.
Nhưng...
Anh quay nhìn xung quanh, đôi mắt vừa lấp lánh tia hy vọng chợt chùng xuống.
À... Ra chỉ là một giấc mơ thôi. Một giấc mơ chân thực đến không ngờ được. Chắc là do anh quá nhớ cô thôi...
Âu Dương Nam vươn tay lấy cốc nước trên bàn.
- Hm? Nước đường sao? Kì lạ...
Anh lại định đứng lên vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại chợt khựng lại.
Nhặt sợi tóc màu hạt dẻ trên sofa, Âu Dương Nam nhíu mày. Đừng đùa. Anh cười lạnh, vội đứng bật dậy, chỉnh trang quần áo rồi lao ra khỏi phòng.
- Vũ Vũ, còn dám chạy đi nữa sao? - Dương Nam khẽ mắng.
Hừ, lần này tóm được, chắc chắn anh sẽ trói chặt cô lại, không để cô chạy nhảy lung tung nữa!
Âu Dương Nam trông rất mất bình tĩnh lục soát từng ngóc ngách một trongkhu nghỉ dưỡng. Mọi người chưa bao giờ thấy bộ dáng này của anh nga. Thế nhưng tất cả đều ngoan ngoãn dạt sang bên cho anh tìm kiếm.
"Rầm!!!"
- Âu. Dương. Nam!! Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?! - Lãnh Hàn vừa bị Âu Dương Nam đâm trúng, liền mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.
- Hàn! Cậu có thấy Vũ Vũ đâu không? - Âu Dương Nam sốt sắng hỏi.
- Cậu bị loạn trí à?! Ở đâu ra mà Vũ Vũ?! - Lãnh Hàn gắt lên.
- Nam, Hàn, có chuyện gì từ từ nói. - Trần Tuấn Kiệt mở cửa ra, thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-thi-sao-chu-nu-phu-ta-xin-kieu/3274955/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.