Xung quanh HạVũ lúc này là một mảng tăm tối. Ưm... Đau thật đấy... Cô thử động ngóntay. May quá, vẫn còn cảm giác. Vậy là cô vẫn chưa đến mức nguy kịch.
- Rơi... xuống nơi... quái quỷ nào đây?...
Hạ Vũ khó nhọc mở mắt, quay nhìn xung quanh. Nhưng tất cả chỉ là bóng tối. Vội sờ túi quần, phát hiện chiếc đèn pin mini vẫn còn đó, Hạ Vũ mớinhìn rõ được xung quanh.
"Một đường hầm ư?"
Hạ Vũ xem xétlại thân thể. Balo đã rơi mất, vậy là hoàn toàn không có gì sử dụng được ngoài cái đen pin. Thương tích trên người chỉ là xây xác nặng nhẹ,không gãy xương hay mất miếng thịt nào. Vậy là ổn.
Hạ Vũ men theo bức tường đá, tiến sâu vào trong lòng núi. Đường hầm ẩm mốc, khiến côhô hấp cũng thật khó khăn. Hạ Vũ để ý có vài dấu vết của việc khai tháclưu huỳnh dưới chân.
- Gần đây có sản xuất H2SO4 chăng?
Những chất rắn màu vàng còn sót lại nằm rải rác trên mặt đất. Hạ Vũ cũngkhông mấy hứng thú quan tâm chúng. Lưu huỳnh nguyên chất, căn bản khônggiúp cô tìm được đường ra. Trái lại, tiếp xúc nhiều cũng không tốt.
Càng đi sâu, Hạ Vũ lại càng cảm thấy có hơi nóng. Cô có chút hoang mang.Này, đừng nói là núi lửa đấy nhé! Chắc không đâu. Làm gì có ai rảnh rỗiđi xây khu nghỉ dưỡng trên miệng núi lửa! Ừm, tại cô lo nghĩ quá thôi.
Đi sâu vào trong khoảng 500m, cái đèn pin chết tiệt nó lại dở chứng hếtpin, tắt cái phụt. Hạ Vũ thật không còn gì để nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-thi-sao-chu-nu-phu-ta-xin-kieu/3274950/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.