Ngày hôm đó Doãn Hạo đưa Hạ Vũ về tận nhà, lên tận phòng. Phải tận mắt nhìn thấy cô cuộn chăn say ngủ anh mới yên tâm đi về.
Về phần Hạ gia, nghe Doãn Hạo mặt không đổi sắc kể về chuyện ở trường, còn thành khẩn cúi đầu xin lỗi vì đã không bảo vệ được cô thì mặt cắt không còn giọt máu.
Phương thị nhìn con gái mà không khỏi đau lòng. Ởnhà lúc nào con bé cũng đem ra bộ mặt tươi cười, làm cho mọi người cảmthấy cô gái này hoàn toàn không chút vướng bận chuyện đời. Vậy mà ởngoài kia, nó tự mình đối mặt với tất cả. Đến mức giờ không còn đủ sứcmà ngồi dậy nữa.
Hạ Tuấn khẽ nắm lấy bờ vai đang run lên của vợmình. Ông cũng đau lòng lắm chứ. Nhìn con gái bị đau ông chỉ thầm mongcó thể nhận hết nỗi đau ấy thay cô.
«Khiếp quá đi, làm như ngườita chết đến nơi không bằng!» - Vũ Vũ: Ngươi còn nói?! Chẳng phải là dothân thể này quá yếu ớt hay sao?!
Hạ Vũ khẽ trở mình. Đau chết đi à. Không biết tên kia dùng cái gì chọi vào đầu cô mà ngủ dậy nó vẫn còn đau nè. Lần này cô mà bị sụt mất tí IQ nào cô quyết không để hắn sốngđâu!
- Chào...
Hạ Vũ chưa nói được nửa câu thì Hạ Phong đã lao vào ôm chầm lấy, hình tượng soái ca mặt lạnh bay biến hết:
- Oa... oa... Vũ nhi của ca... Ngươi cực khổ quá rồi!! Ca thương ngươi lắm!
- Phong nhi! Để cho con bé còn thở nữa! - Hạ Tuấn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-thi-sao-chu-nu-phu-ta-xin-kieu/3274934/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.